Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 236 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


“Tiểu Thất quá hiền lành, bao giờ cô ấy cũng lo lắng cho người khác. Nhưng trong chuyện này, con thật sự rất khó xử.” Hạ Nhật Ninh than khẽ, nói: “Phùng Mạn Luân là sư huynh của Tiểu Thất, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, về chuyện này con tin tưởng mẹ cũng đã nhìn ra. Cô ấy là sư muội lo lắng cho cuộc sống tình cảm của sư huynh, con cũng có thể hiểu được. Nhưng Tiểu Thất muốn giúp Phùng Mạn Luân tìm một người vợ thích hợp, chuyện này lại thật sự quá khó khăn.”



“Khó khăn?” Thẩm Tử Dao kinh ngạc nhìn Hạ Nhật Ninh.



“Đúng vậy.” Hạ Nhật Ninh than khẽ một tiếng: “Dù sao anh Mạn Luân từ lâu đã không để ý tới danh hiệu công tử! Anh Mạn Luân chỉ một lòng vì sự nghiệp, đúng là người hiếm thấy trong cuộc đời, con rất bội phục! Con cũng không làm được như anh ấy. Ở trong mắt con, gia đình còn nặng hơn sự nghiệp. Có lẽ bởi vì con có khởi điểm cao hơn cho nên con mới nói chuyện không có trách nhiệm như vậy. Cũng không phải con cố ý muốn thể hiện với mẹ mà nói như vậy. Tuy nhiên, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không bạc đãi Tiểu Thất. Bà nội rất thích Tiểu Thất, lần này con ra khỏi cửa, bà nội còn dặn dò hết lần này tới lần khác, bảo con nhất định phải chăm sóc tốt cho Tiểu Thất.”



“Cho nên, con đã thu xếp người âm thầm bảo vệ Tiểu Thất. Chờ Tiểu Thất chơi đã thì con sẽ bảo người ta dẫn cô ấy ra. Con cũng sẽ không tiện can thiệp vào quá sâu, dù sao giả vờ một chút cũng là chuyện nên làm.” Hạ Nhật Ninh lộ ra nụ cười vô tội: “Mẹ ngàn vạn lần không cần lo lắng cho bọn con, lần này bọn con đã chuẩn bị đầy đủ nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn đâu ạ.”



Thẩm Tử Dao cũng không biết Hạ Nhật Ninh rốt cuộc muốn làm gì, tuy nhiên bà cũng hiểu rõ, cái gì mình nên hỏi thì hỏi, cái gì không nên hỏi thì tuyệt đối không thể hỏi.



Thẩm Tử Dao gật đầu nói: “Mẹ hiểu.”



“Vậy con không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa, trái cây này thật sự rất ngon, Tiểu Thất rất thích ăn đấy ạ.” Hạ Nhật Ninh đứng lên: “Có chuyện gì xin mẹ cứ việc bảo bọn họ đi làm, ngàn vạn lần không nên khách khí.”



“Được.” Thẩm Tử Dao tiễn Hạ Nhật Ninh ra ngoài.



Chờ sau khi Hạ Nhật Ninh rời khỏi, Thẩm Tử Dao mới phục hồi lại tinh thần.



Cái gì?



Phùng Mạn Luân kia không có tâm tư làm công tử sao?



Phùng Mạn Luân là một người coi trọng sự nghiệp hơn cả gia đình sao?



Sao có thể như vậy được?



Sao có thể gửi gắm hy vọng vào người đàn ông vô tâm được?



Sau khi Hạ Nhật Ninh đào hố hãm hại Phùng Mạn Luân nhưng không chịu trách nhiệm và rời đi.



Tin tức bên phía Tiểu Đông vẫn không ngừng được gửi tới, mà đoàn đội liên minh trên trấn cũng đang thương lượng về hành động tiếp theo.



Bên kia, Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa lại bắt đầu tranh cãi.



Lần này bọn họ chỉ tranh luận về vấn đề trình tự hành động lần này.



Lưu Nghĩa cười lạnh: “Ngay cả tôi anh còn đánh không nổi, anh dựa vào cái gì mà đòi chạy trước tôi?”




“Bởi vì, thiếu nữ vẫn không đủ thực lực để sánh vai với Đại Đế.” Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh trấn tĩnh nhìn Thẩm Thất: “Chúng ta đều không phải là bọn họ, cho nên chúng ta không thể nào suy đoán được sự thật của năm đó. Nhưng Tiểu Thất, anh không phải là Đại Đế, em cũng không phải là người thiếu nữ kia. Đời này, chúng ta sẽ không xa nhau.”



Thẩm Thất mỉm cười nhìn Hạ Nhật Ninh.



“Chỉ cần em kiên định đứng cạnh anh, tất cả cản trở phía trước, anh sẽ tới san bằng hết.” Hạ Nhật Ninh chăm chú nhìn vào mắt Thẩm Thất nói: “Đại Đế có thể bỏ qua đế quốc của hắn, anh cũng có thể bỏ qua giang sơn của anh.”



Thẩm Thất khẽ gật đầu, tươi cười ngọt ngào nói: “Ừ, em tin anh.”



Hai tay Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nâng gương mặt của Thẩm Thất lên, chậm rãi cúi người, cúi đầu, trịnh trọng hôn lên trên môi của Thẩm Thất.



Hai tay của Thẩm Thất vòng qua thắt lưng của Hạ Nhật Ninh, đón nhận nụ hôn này của hắn.



Đang lúc cuối mùa thu, mặt trời chiều dường như càng thêm ấm áp, càng tăng thêm một sắc thái đẹp tuyệt khó có được.



Gió thu nhẹ nhàng thổi qua mái tóc dài của Thẩm Thất.



Sợi tóc bay lên đầu và vai của Hạ Nhật Ninh, quấn lấy ngón tay Hạ Nhật Ninh.



Hai bên dây dưa, sống chết không rời.



Khi bọn họ trở lại chỗ tập hợp thì tất cả mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, các loại dụng cụ đều được bỏ vào túi.



Lưu Nghĩa ném một cái túi cho Thẩm Thất, Thẩm Thất đưa tay đón lấy, cô mở túi ra nhìn thì thấy bên trong có một bộ trang phục màu đen tương tự với đồng phục của lực lượng bộ đội đặc chủng.



Đây là trang phục thống nhất của đám người Hạ Nhật Ninh.



Một là mặc để tiện nhận ra nhau.



Hai là trang phục này quả thật rất thuận tiện. Trên trang phục đã được trang bị rất nhiều công cụ thực dụng.



Ba là đề phòng bị ngộ sát.



Dù sao, lần này Hạ Nhật Ninh tới đây chính là muốn quấy nhiễu đám người này.



“Mười giờ sáng ngày mai, mọi người không được tới muộn. Mỗi người dựa theo vị trí bản đồ mình nhận được, rơi đi theo trình tự.” Hạ Nhật Ninh khẽ mở miệng nói: “An toàn là trên hết. Hiểu chưa?”