Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 237 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
Những người khác đều lần lượt gật đầu.
Khi tiệc tàn, Phùng Mạn Luân gọi Thẩm Thất lại: “Tiểu Thất, em đợi tôi một chút.”
Thẩm Thất đứng ở tại chỗ, khó hiểu nhìn Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân lấy ra một chiếc vòng kiểu dáng giống như một chiếc đồng hồ, đưa cho Thẩm Thất: “Đeo vào đi để bảo đảm an toàn.”
Thẩm Thất sửng sốt: “Ai cũng có cái này sao?”
Phùng Mạn Luân không trả lời, chỉ cười nói: “Đeo lên đi, có tác dụng trong phạm vi một ki-lô-mét. Chỉ cần ở trong phạm vi một ki-lô-mét, tôi đều có thể tìm thấy tín hiệu của em. Lần này đi xuống, sẽ gặp vô vàn nguy hiểm, chúng ta vẫn nên phòng bị một chút thì tốt hơn.”
Thẩm Thất có chút lưỡng lự.
“Còn một điều nữa, tôi đã đưa cho bác gái rồi. Làm như vậy lúc nào bác gái cũng nắm được sự an toàn của em.” Phùng Mạn Luân lại nói thêm một câu: “Bác gái thực sự rất lo lắng cho em.”
Nghe Phùng Mạn Luân nói vậy, Thẩm Thất cũng không từ chối nữa, trực tiếp nhận nhận lấy chiếc vòng tay, đeo luôn vòng tay lên cổ tay.
Vừa đeo chiếc vòng tay lên thì nó liền tự động mở ra.
“Cái này sẽ tự động kiểm tra, đo lường mạch đập, một khi thấy dấu hiệu sinh tồn biến mất, tín hiệu phía trên sẽ ngưng hẳn.” Phùng Mạn Luân giải thích: “Lần này đi xuống dưới, mặc dù có nhiều người, nhưng nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Tất cả đều phải cẩn thận đấy.”
“Cám ơn sư huynh, anh cũng phải cẩn thận hơn đấy.” Thẩm Thất mỉm cười trả lời: “Chúng ta đều phải bình an trở về đó.”
Phùng Mạn Luân mỉm cười gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều đã có mặt để tập hợp.
Lần này những người đồng hành với Thomas không nhiều lắm.
Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh, Lưu Nghĩa, Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly, Phùng Mạn Luân, những người này đều là những người cùng hành động theo nhóm lớn.
Dưới hầm còn có một đội ngũ vô cùng đặc biệt, có Tiểu Xuân mang theo một người thần bí được trang bị hoàn toàn bằng vũ trang, còn mang theo Elle đi vào từ một con đường khác.
Tiểu Hạ ẩn nấp trong đội ngũ của người khác, âm thầm bảo vệ Thẩm Thất.
Có thể nói, ngoài Thẩm Thất ra, tất cả mọi người đều có khả năng tự bảo vệ chính mình.
Hạ Nhật Ninh lại đặc biệt sắp xếp Tiểu Hạ âm thầm bảo vệ Thẩm Thất, theo lẽ thường mà nói, đây đã là một sự ưu ái rồi.
Khi mọi người đều đã tập trung lại, Thẩm Thất phát hiện, người của các đội khác vẫn chưa đủ, khá nhiều người trong đội ngũ hậu cần trên mặt đất vẫn còn ở lại.
Thomas vẫn chưa từ bỏ nhìn Thẩm Thất, Thẩm Thất do dự một chút nói: “Nếu mọi người đã có quan điểm bất đồng, vậy nghe theo số đông hoặc mỗi người một nẻo.”
Thomas thấy tên tiểu tử Hạ Nhật Ninh thực sự không có ý định tập hợp mọi người lại nên chỉ đành hậm hực rời đi.
Thomas vừa đi, Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau.
Hai người cùng đi về phương hướng khác, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn nhau đầy hàm ý.
Lúc này, một kẻ trà trộn trong đoàn người, lập tức đề nghị: “Nhiều người cùng đi vậy thì đi đến khi nào mới tới đích chứ? Thức ăn và nước uống mà chúng ta mang theo có hạn, không thể hoang phí thời gian như vậy được. Tôi kiến nghị chia nhau ra hành động!”
“Tôi cũng tán thành!” Có người trong đoàn hưởng ứng theo: “Khi ở bên trên, chúng ta hợp lại cũng chỉ vì muốn đi hết hang động kia. Bây giờ, trên cả đoạn đường, một chút nguy hiểm cũng không có, có lẽ nơi đây cũng không đáng sợ như vậy! Lần trước ngôi mộ xuất hiện nguy hiểm có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi! Lần này chúng ta chia thành mấy đội, tổng cộng gồm mấy trăm người, không thể lãng phí thời gian ở đây như vậy được.”
“Đúng vậy. Ai tin tưởng máy móc thì đi một đường! Tin tưởng kinh nghiệm đi theo con đường còn lại!”
...
Đoàn người loạn hết cả lên chỉ trong nháy mắt.
Đoàn người này vốn dĩ chỉ tập hợp lại trong chốc lát, những người mang ý xấu không hề ít, cộng với người trà trộn của Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân thêm dầu vào lửa, vì thế trong nháy mắt đều loạn hết cả lên.
Thomas coi như đã hiểu rõ.
Muốn dựa vào sức mạnh của người khác để đi hết toàn bộ hành trình là không thể nào.
Có điều, đúng là quá nhiều người.
Bây giờ mọi người đều tắc lại ở đây, một cảnh lộn xộn bát nháo, muốn phát hiện ra điều gì mới cũng không dễ dàng nữa.
Nếu không xảy ra điều bất trắc, thì nơi đây đã là gần với vòng ngoài rồi.
Những người nhát gan, cũng có thể rút lui với số báu vật đã lượm được ở đây rồi.
Người có ý đồ thì lại tiếp tục đi về phía trước..
Vì vậy, đi đến đây, mọi người quả thật không thể đi nổi nữa rồi.
Thomas gấp rút tìm người phụ trách của các đội, bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định chia ra ở nơi này, mỗi đội một ngả.
Những nhóm trưởng của các đội ngoại quốc lựa chọn tin tưởng theo kết quả mà máy móc tìm kiếm.
Số đội còn lại quyết định đi theo sự dẫn dắt của người có kinh nghiệm.