Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 238 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Lúc này, đột nhiên Thẩm Thất khẽ nói: “Mọi người còn nhớ lần trước chúng ta lén nhìn trộm trên đỉnh núi không. Lúc đó, bọn họ vẫn tin tưởng máy móc hiện đại, sau đó...”



Thẩm Thất dứt lời, không một ai lên tiếng.



Nhưng những người khác đều hiểu ý Thẩm Thất.



Lần trước đám người Văn Nhất Phi không đi theo bọn họ nên không biết Thẩm Thất đang nói đến điều gì.



Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân là những người tận mắt chứng kiến, đương nhiên bọn họ hiểu ý của Thẩm Thất.



Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân lập tức nhìn nhau một cái, nói: “Trước tiên cứ bám theo mấy tên lính lạc đàn kia đi. Đừng thấy bọn chúng ít mà lơ là, bọn chúng đều là những cao thủ giàu kinh nghiệm đấy. Đám người của Thomas tuy đông, lại còn có nhiều dụng cụ tinh vi. Thế nhưng ở đây, càng là dụng cụ tinh vi thì càng có nhiều nhược điểm.”



Lưu Nghĩa gật đầu: “Anh nói có lý. Ở chỗ này, thời gian trong điện thoại của chúng ta đều mất sóng rồi.”



Lời của Lưu Nghĩa đã nhắc nhở những người khác, bọn họ lập tức lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên, thời gian của mọi người đều mất sóng cùng một thời điểm.



Thẩm Thất không khỏi hít sâu một hơi: “Có cần chơi bẩn như vậy không?”



“Đoán chừng ở đây có từ trường quấy nhiễu hoạt động của những thiết bị này.” Phùng Mạn Luân nói: “Vì vậy, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”



Mọi người đều rối rít gật đầu.



Đám người lập tức chia ra làm hai nhóm.



Mỗi nhóm đi theo một con đường.



Thẩm Thất đếm số người, nhóm của cô có khoảng hơn năm mươi người.



Không ít hàng có hai ba người, thậm chí có người còn khoác ba lô đến đây.



Thảo nào mấy người này không muốn đi cùng mấy tên Mỹ.



Người thì ít, lại không có người nào tài giỏi, người Mỹ để ý đến họ mới kỳ lạ.



Con đường phía trước rất tối tăm.



Mọi người vội vàng bật đèn pin của mình lên, chậm chạp đi về phía trước.



Thẩm Thất bước đi một cách chật vật.



Cũng may hôm nay cô mặc quần áo đặc chế, nếu không, cô thật sự lo lắng mình sẽ chết cóng vì nhiễm hơi ẩm và khí lạnh ở nơi này.



Đám người cứ đi thẳng về phía trước, đột nhiên phía cuối đội ngũ có người hét lên: “Cái quái gì thế này!”
Hạ Nhật Ninh dừng lại một chút, nói với Tiểu Hạ: “Đưa Tiểu Thất quay về.”



“Em không về! Muốn đi cùng đi!” Thẩm Thất không đợi Hạ Nhật Ninh nói thêm, lập tức la lên: “Hạ Nhật Ninh, em không biết rốt cuộc anh đến đây để làm gì. Nhưng anh tuyệt đối không được vứt em lại một mình! Muốn đi, mọi người cùng đi! Em không thể để mọi người mạo hiểm một mình!”



Hạ Nhật Ninh đưa tay lên xoa mặt Tiểu Thất: “Nha đầu ngốc, giờ anh vẫn chưa làm xong những việc cần làm, sao có thể đi được chứ?”



“Anh muốn làm gì?” Thẩm Thất kinh ngạc nhìn hắn.



“Đương nhiên là bảo vệ chỗ phong thủy này.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh đáp: “Có lẽ Thomas chính là người đang nắm giữ văn vật. Hắn ta chủ động xuất hiện, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua hắn?”



“Anh đang làm việc vì ai?” Thẩm Thất cuối cùng cũng hiểu.



“Đương nhiên là vì tất cả chúng ta.” Hạ Nhật Ninh cười nhẹ: “Được rồi, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi.”



“Nhiệm vụ?” Thẩm Thất kinh ngạc kêu lên: “Nhiệm vụ gì chứ?”



Hạ Nhật Ninh chớp mắt, nhưng không trả lời.



Tiểu Hạ đứng bên cạnh, không nhịn được nói: “Nhị thiếu phu nhân, cô vẫn nên về cùng tôi đi, ở đây rất nguy hiểm!”



Thẩm Thất xua tay với Tiểu Hạ, nhìn thẳng mắt Hạ Nhật Ninh, nói: “Nếu như không nói cho em biết sự thật, em sẽ không đi đâu cả!”



Hạ Nhật Ninh thở dài, nói: “Có những chuyện, không thể nói ra. Anh chỉ có thể nói với em, sở dĩ anh đưa em đến, là vì để che mắt, để người khác tưởng rằng chúng ta chỉ đến đây chơi. Mà em lại là sự uy hiếp đối với anh, để bảo vệ em, anh sẽ không tranh giành với người khác bất cứ thứ gì. Những người đang theo dõi anh trong bóng tối, sẽ lợi dụng em để nhân cơ hội ra tay với anh giống như vừa rồi.”



“Là sao?” Thẩm Thất mơ hồ nhìn Hạ Nhật Ninh.



“Nói cách khác, có người muốn giết anh tại đây!” Hạ Nhật Ninh nói thẳng: “Nếu như chỉ có một mình anh, họ sẽ không dám ra tay, nhưng có em ở bên cạnh, anh sẽ phân tâm, bọn họ sẽ có thể sẽ giết được anh!”



Thẩm Thất trừng to đôi mắt: “Cái gì!”



“Nếu anh đoán không nhầm, những người vừa nãy sớm đã bị Thomas mua chuộc rồi.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh nói: “Tranh chấp ở cửa mộ khi nãy, chỉ là diễn kịch. Người của anh, tương kế tựu kế, chia thành hai nhóm để dễ dàng ra tay.”



Thẩm Thất há hốc mồm.



Đây là gì?



Âm mưu trong âm mưu?



Kế trong kế ư?



“Lần trước Thomas vẫn còn kiêng kị anh, lần này, hắn âm thầm tính kế với anh, muốn tiêu diệt anh ở đây!” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Vì vậy anh mới đưa em theo, để hắn lơ là cảnh giác. Bây giờ, bọn anh không phải giấu nữa, nhiệm vụ của em hoàn thành, em về với Tiểu Hạ đi!”