Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 240 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
Không hiểu sao câu nói của Thẩm Thất lại phá vỡ được bầu không khí căng thẳng.
Khiến những người khác phải phì cười.
Hạ Nhật Ninh lại sững sờ, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em vừa nói gì thế?”
Hạ Nhật Ninh nói vậy, Phùng Mạn Luân và Văn Nhất Phi cùng lúc phản ứng lại: “Tiểu Thất, em vừa nói gì thế?”
Thẩm Thất mờ mịt: “Hả? Em đùa thôi mà!”
Phạm Thành và Phạm Ly chơi cùng Hạ Nhật Ninh từ nhỏ đến lớn, biết Hạ Nhật Ninh không thể vô duyên vô cớ mà hỏi câu này, bỗng chốc hướng về phía Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em cứ nói lại câu vừa nãy là được.”
Thẩm Thất bất đắc dĩ phải lặp lại: “Em nói rằng, công kích mạnh mẽ như thế mà không đánh lại được nó, chắc không đến mức là sinh vật bóng đêm tà ác cần mục sư đến niệm kinh trừ tà đâu nhỉ?”
“Niệm kinh? Trừ tà?” Hạ Nhật Ninh bỗng chốc nhướn mày, đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp của hắn lấp lánh ánh sáng: “Đúng thế, sao anh lại quên được nhỉ, thử dùng sóng âm công kích xem sao! Không phải chúng ta mang theo một thiết bị truyền phát sóng âm à?”
Thiết bị sóng âm chủ yếu dùng để kiểm tra chất lượng địa chất và công trình, ví dụ như kiểm tra không phá hủy nền móng cọc, kiểm tra tốc độ truyền sóng âm tại chỗ, kiểm tra không phá hủy kết cấu bê tông cùng một loạt thí nghiệm khảo sát công trình khác.
Hạ Nhật Ninh mang theo thứ này vì muốn mở thông đạo của mộ.
Thế nhưng thứ này có tần suất.
Nếu như điều chỉnh lại tần suất, có thể thử với bức tường kì lạ này không?
Có người nhanh chóng đưa thiết bị truyền phát sóng âm tới, cách bức tường kì lạ kia một khoảng nhất định, khởi động thiết bị.
Người điều khiển thiết bị nhìn hình ảnh mà bỗng kêu lên đầy kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hạ, anh mau xem này! Đúng là quá tà môn!”
Hạ Nhật Ninh vội vàng qua đó, Thẩm Thất cũng chạy theo.
Nói thật thì, Thẩm Thất không biết một cái nào trong đống kí hiệu đó.
Nhưng biểu cảm của người kia và Hạ Nhật Ninh trông vô cùng bình thường.
Lẽ nào sóng âm có hiệu quả thật?
Thứ này không sợ súng đạn, không sợ lửa đốt, nhưng sợ sóng âm?
“Thú vị đấy.” Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Xem ra lần này đánh bậy đánh bạ lại được rồi. Tiểu Thất, em đúng là cứu tinh của anh.”
Thẩm Thất mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Những đôi môi kinh tởm này là một số loại nấm sinh trưởng với tốc độ cực kì nhanh. Chúng hấp thụ chất dinh dưỡng trong nham thạch để sinh tồn.”
Thẩm Thất không kiềm chế được, lại bật ra câu hỏi: “Tại sao có thể xác định như vậy?”
“Mộ huyệt này được sắp xếp phương hướng theo sơ đồ bát quái, chỉ có cửa này là cửa sinh.” Người đàn ông cầm đầu không hề coi thường Thẩm Thất vì cô là con gái, ngược lại, suốt cả quãng đường, hắn nhạy bén phát hiện ra rằng, địa vị của cô gái này trong đội ngũ vô cùng quan trọng, có thể nói là nhân vật giữ linh hồn của cả đội.
Nếu như Hạ Nhật Ninh là thủ lĩnh của đội ngũ, vậy thì cô gái này là linh hồn của Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất gật đầu, hỏi thêm: “Nếu như đi các cửa khác thì sao?”
“Nhẹ thì rơi vào bẫy, nặng thì...” Hắn không nói tiếp, Thẩm Thất đã hiểu ra.
“Chúng ta đi thôi.” Hạ Nhật Ninh ra dấu tiến về phía trước, ngỏ ý bảo họ dẫn đầu đoàn người.
Bốn người kia cũng ngoan ngoãn đi trước Hạ Nhật Ninh, không ngừng tìm đường.
Thẩm Thất cũng đi theo, có người nhắc nhở cô: “Không được đụng chạm lung tung vào đồ vật ở đây.”
Thẩm Thất gật đầu, ừm, cái này cô biết mà.
Phim ảnh về trộm mộ luôn nhắc tới!
Cửa hang này rất dài, có những cửa cung như thời cổ đại, vô cùng dày, đi qua cửa này phải mất tới ba phút.
Phía trước có tiếng nước chảy róc rách, Thẩm Thất phát hiện ánh sáng phía trước đã sáng lên một cách thần kỳ, cô bước vội vài bước, đuổi kịp bước chân của Hạ Nhật Ninh. Ở nơi mà tầm mắt cô có thể chạm đến, cô thấy được một dòng sông rộng chừng mười mét.
Một con thuyền nhỏ lặng lẽ neo bên bờ sông.
Thuyền nhỏ?
Con thuyền nhỏ từ đâu ra vậy?
Hạ Nhật Ninh và những người khác cũng dừng lại, lần lượt quay đầu nhìn bốn người kia.
“Nếu như không có gì sai sót, đi theo phương hướng của dòng chảy sẽ đến được trung tâm của mộ huyệt.” Người mải miết nhìn la bàn cuối cùng cũng lên tiếng: “Nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, chỉ có một chiếc thuyền, hiển nhiên không đủ.”
“Hơn nữa dòng sông này chưa chắc đã an toàn, chúng ta không thể quá phân tán.” Có người bổ sung thêm.
Hạ Nhật Ninh cũng lên tiếng: “Chúng ta tự chuẩn bị tàu đệm khí, nhưng thực sự không thể ngồi quá nhiều người.”
Thẩm Thất quay đầu lại và nhẩm đếm, một đoàn người tính cả cô, bốn người trộm mộ, một người cầm la bàn, một đội lính đánh thuê, xấp xỉ ba mươi người.
Nhân số không ít, quá sức so với một chiếc thuyền.