Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 241 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Hạ Nhật Ninh xem xem con thuyền nhỏ kia, quyết định thật nhanh mà nói: "Chia làm hai nhóm, tôi cùng tiểu Thất với nhau, tiểu Hạ, Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa cùng theo, những người khác ngồi vào một con tàu khác."



Hạ Nhật Ninh mang theo Thẩm Thất đi về hướng con thuyền nhỏ, những người khác đều chờ tàu đệm khí bơm phồng.



Con thuyền nhỏ này quả thực không cho xuống được quá nhiều người.



Khả năng quan sát của Hạ Nhật Ninh rất tốt, năm người là cực hạn.



Thẩm Thất cùng theo Hạ Nhật Ninh đi tới bên cạnh của con thuyền nhỏ, tiểu Hạ lên trước một bước, xác định vấn đề an toàn của vùng nước.



Đợi sau khi tiểu Hạ xác định mép nước không lâu, con thuyền nhỏ cũng đủ kiên cố, những người khác mới từ từ lên tàu.



Tiểu Hạ dùng sức đẩy, đem con thuyền nhỏ đẩy vào con tàu, một cái lấy đà dùng sức vọt lên, vững vàng rơi vào trên tàu.



Thẩm Thất lần đầu tiên nhìn thấy bản lĩnh này của tiểu Hạ, nhịn không được bắt đầu vỗ tay cho tiểu Hạ: "Giỏi quá!"



Tiểu Hạ nhe răng cười cười: "Ha ha, quá khen."



Văn Nhất Phi nhìn chằm chằm vào Hạ Nhật Ninh: "Anh đơn độc kêu chúng tôi đến đây, có phải là có chuyện muốn nói không?"



Hạ Nhật Ninh gật gật đầu, nhìn nước sông chảy róc rách, nói: "Nơi mà bước kế tiếp chúng ta đến, chính là hang mộ ngoại vi của mộ địa. Nếu như không có gì bất ngờ, lần trước bọn họ chính là ở ngoại vi mộ địa gặp phải người đàn ông huyền bí. Chúng ta phải đi trước bọn họ, gặp được hắn, hoặc là... trước khi gặp được hắn, tiêu diệt những người khác."



"Nhật Ninh, anh tại sao cũng muốn gặp người kia?" Văn Nhất Phi thấp giọng hỏi.



"Không biết, tôi chẳng qua là cảm thấy từ sau khi tôi bước vào cái mộ địa này, luôn có một tiếng nói đang kêu gọi tôi." Lông mày của Hạ Nhật Ninh nhăn lại, biểu cảm nghiêm túc nói: "Nhất Phi, chúng ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên đấy, tôi nếu có cái gì khác thường, anh có thể ở trong thời gian đầu tiên phát hiện được sự bất thường của tôi. Nếu như tôi xảy ra vấn đề, đáp ứng tôi, mang tiểu Thất rời khỏi!"



Thẩm Thất vừa định mở miệng, Hạ Nhật Ninh lại nói với Lưu Nghĩa: "Lúc tiểu Thất không nghe lời, cô trực tiếp đánh ngất xỉu cô ấy, mang cô ấy đi!"



Lưu Nghĩa nhìn thoáng qua Thẩm Thất, không nói gì.



"Bên cạnh tôi có tiểu Hạ cùng theo như vậy là đủ rồi." Hạ Nhật Ninh thản nhiên mà nói: "Nơi đây toát ra tà tính, tôi không thể không làm thêm mấy cái chuẩn bị. Lòng tham chơi của Phạm Thành Phạm Ly quá nặng, tôi không quá yên tâm. Nhất Phi, anh trải qua nhiều chuyện, tiểu Thất thì nhờ cậy rồi đấy!"



Thẩm Thất nhìn chằm chằm vào Hạ Nhật Ninh, nghe hắn cẩn thận từng li từng tí mà sắp xếp đường lui của mình, Thẩm Thất sống mũi một cay.



Cô đột nhiên cảm thấy sĩ diện cãi láo trước kia của mình thật là buồn cười tới cỡ nào.



Cô lại có thể luôn hoài nghi tình cảm của Hạ Nhật Ninh đối với mình!



Ở trước mắt sống chết, những gì hắn nghĩ toàn là an nguy và đường lui của mình!



Được người chồng như thế thì người vợ còn có gì không hài lòng?



Nói những lời ngon tiếng ngọt nhiều cỡ nào, thì có ích lợi gì?



Ở đâu có thể so được, tất cả tâm trí vào giờ này phút này của hắn?



Chấp niệm ở dưới đáy lòng của hắn cũng thôi, áp lực của gia đình cho hắn cũng thôi, đều tất cả đi gặp ma đi!



Nếu như tôi Thẩm Thất có thể còn sống sót rời khỏi nơi đây, cả đời này, không bỏ không rời nữa!



Thẩm Thất cũng không nói gì, đột nhiên đưa tay ôm lấy Hạ Nhật Ninh, chủ động sáp lên nhẹ nhàng hôn lên mặt của Hạ Nhật Ninh.
Giống như là một tấm đệm trắng, nhu hòa từ trên trời rơi xuống trùm lên trên người của Thẩm Thất vậy.



"Cô cuối cùng cũng đã tới rồi." Một tiếng nói vang lên ở bên tai Thẩm Thất: "Tôi chờ cô rất lâu rồi."



Vừa mới nói xong, Thẩm Thất chỉ cảm thấy tầm mắt của mình càng ngày mơ hồ, ngay sau đó, trước mắt một tối, cả người đã mất đi tất cả tri giác.



Trong cơn mê man, có tiếng nói ở bên tai không ngừng kêu gọi: "Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi..."



Thẩm Thất muốn mở mắt lên, thế nhưng là mí mắt quá nặng quá nặng rồi.



Tiếng nói kia ở bên tai không ngừng lập lại, om sòm.



Thẩm Thất thật sự rất muốn bịt tai lại, không đi nghe tiếng nói kia.



Nhưng cô làm không được.



Tiếng nói kia chỗ nào cũng có.



Thẩm Thất bực bội cực kỳ, tròng mắt bắt đầu chuyển động, từ khô khốc ở lúc đầu cho đến nhẵn mịn tự nhiên như bây giờ.



Cuối cùng, tích lũy vừa đủ sức lực, chợt mở to mắt lên!



Nơi... nơi này, là nơi nào?



Thẩm Thất xoay tròn tròng mắt mấy lần, ngơ ngác nhìn về bầu trời ở trước mắt.



Tiếng nói om sòm kia, trong khoảnh khắc cô mở mắt lên, liền chủ động biến mất rồi.



Thẩm Thất đã quên mất tiếng nói kia, bởi vì bây giờ cô bị cảnh tượng ở trước mắt làm ngây cả người rồi.



Cô nhớ rõ được, trước khi hôn mê, cô đang ở trong nước sông trong mộ địa đấy.



Thế nhưng là, bây giờ tại sao lại có bầu trời?



Bầu trời xanh thẳm, nhiều đóa mây trắng.



Đây là nơi nào?



Mình tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?



Thẩm Thất lập tức ngồi dậy, nhìn hai bên một hồi, lại là một vùng chim hót hoa nở!



Chẳng lẽ mình bị nước dội ra đến bên ngoài?



Vậy những người khác đâu?



Bọn họ đang ở đâu?



Thẩm Thất một cái giật mình, lập tức từ trên mặt đất đứng lên.