Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 245 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Thay vì nói chúng nó là một đám vật hình sợi màu đen, không bằng nói là... phiên bản cô lọc của quái vật dưới sông.



Quái vật đã lật ngược đội thuyền ở trên sông là toàn thân màu trắng bạc đấy, mà những thứ này là toàn thân màu đen đấy.



Thẩm Thất không hiểu, tại sao con sinh vật có vẻ khổng lồ hơn đáng sợ hơn, chỉ là lật ngược thuyền của bọn họ, cũng không có đối với bọn họ làm bất cứ chuyện gì.



Mà những con sinh vật phiên bản thu nhỏ này, lại là ăn thịt người đấy?



Chẳng lẽ một con là sinh vật dưới nước, một con là sinh vật trên đất?



Thẩm Thất trong nháy mắt cảm thấy đầu óc của mình chưa đủ dùng, sinh học được học ở trường trung học phổ thông, hình như cũng đã đều trả hết cho thầy cô rồi.



Hạ Nhật Ninh lúc này đột nhiên vọt tới, từ trong tay người khác túm lấy một con dao bầu, hướng về phía bên cạnh người đàn ông cường tráng hung hăng mà chém tới!



Lưỡi dao đi vào cây, cả đường núi đều run rẩy vài cái!



Không biết có phải là do khí phách của Hạ Nhật Ninh, những sinh vật đáng sợ kia vậy mà ở trên không dừng một hồi, không có tiếp tục đi lên phía trước.



Hạ Nhật Ninh một lần nữa đem dao bầu rút ra, lại lần nữa dùng sức huy vũ xuống dưới.



Rặc rặc!



Tấm ván gỗ vượt qua hai mười cen-ti-mét dày, cuối cùng cũng đứt gãy rồi!



Người đàn ông cường tráng kia lại lần nữa dùng sức giẫm mạnh.



Đường núi được từ gỗ Kim Ti và gỗ Nam Âm Trầm với giá trị liên thành mà mối nối thành, như là quân bài Domino vậy, từng mảnh vỡ rơi.



Tất cả mọi người đứng ở trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn những con sinh vật kỳ dị kia cùng với đường núi đang rơi vụng mà nhao nhao rơi xuống đất.



Sinh vật màu đen của khắp chân núi từng tầng một chồng chất mà rơi xuống, đè đến tầng ở phía dưới cùng nhất.



Thẩm Thất cảm thấy mình lúc này thật sự không cách nào hình dung, rốt cuộc đã có bao nhiêu sinh vật đáng sợ như vậy.



Rậm rạp chằng chịt, không có chút khe hở nào.



Những sinh vật kia hình như cũng không cam lòng bị chém đứt đường lui, nhao nhao ngẩng đầu, cố hết sức hướng về phía vị trí của đỉnh núi mà giãy giụa lấy muốn xông lên.



Cái cảnh tượng kia, dường như giống như là tóc của một người, đồng thời dựng thẳng lên, phát ra tiếng gào rú dữ tợn.



Vừa ghê gởm, vừa buồn nôn.



Những người ở hiện trường đều lặng im không nói gì.
Mọi người một lần đi vào trong cung điện.



Thẩm Thất phát hiện trong đại điện là trống rỗng, cái gì cũng không có.



Cột đá điêu khắc cẩm thạch được ba người trưởng thành hợp lại, điêu khắc thực sự không phải là Long Phượng, mà là một số tô-tem của dân tộc.



Thẩm Thất đối với mấy cái tô-tem này nghiên cứu rất ít, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được, có một số tô-tem chình là không ít dân tộc bây giờ đang thờ phụng đấy.



El đi tuốt ở đằng trước, đưa tay chạm vào một cây cột, nói với Thomas: "Nơi này chính là cửa vào chính thức rồi. Nhưng mà cửa vào này tôi là mở không ra đấy!"



Thomas nhàn nhạt mà nhìn el: "Vậy ư? Vậy các ngươi trước kia hủy đi lại là cái gì đấy?"



Sắc mặt của el cùng tiểu Xuân hơi đổi.



Lúc bọn họ hủy đi, bên người đều là người của mình...



Chẳng lẽ nói, người của Thomas đã trộn vào rồi?



Lúc này, một người đàn ông sợ hãi đi tới, đứng ở bên người Thomas, đột nhiên đưa tay chỉ vào Thẩm Thất nói: "Chính là cô ấy! Tôi nhìn thấy tranh tường ở trên vách tường, khuôn mặt của cô gái cùng cô ấy giống y như đúc!"



Xoát xoát xoát... mọi ánh mắt, trong nháy mắt đều tụ tập đến trên người của Thẩm Thất.



Sắc mặt của Thẩm Thất hơi đổi, ngữ khí cố nén không đổi mà nói: "Anh nói cái gì đó? Nói hưu nói vượn!"



Thomas lập tức nhìn về phía Thẩm Thất: "Hèn chi Hạ Nhật Ninh lại mang theo cô xuống đây, thì ra cô lại có tác dụng như vậy."



Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh lạnh lùng quét qua Thomas, nói: "Muốn động vào tiểu Thất, trước tiên phải bước qua xác của tôi."



Vừa mới nói xong, Hạ Nhật Ninh đem Thẩm Thất thoáng một phát kéo về phía sau của mình, trực tiếp rút súng nhắm ngay Thomas.



Hai bên người, liền cùng rút súng.



Tình hình của hai bang người, hết sức căng thẳng!



Thomas nhẹ nhàng cười cười: "Đừng hồi hộp. Tôi không muốn ở chỗ này ra tay, tôi nghĩ, chúng ta vẫn là có thể tâm sự thật tốt đấy!"



Vừa mới nói xong, Thomas vỗ tay.



Ngay sau đó từ trong một góc truyền đến tiếng nói phẫn nộ của Thẩm Tử Dao: "Thả tôi ra! Các ngươi những tên khốn nạn này! Thả tôi ra! Các ngươi muốn mang tôi đi đâu?"



Sau một giây, Thẩm Tử Dao bị người buộc lấy hai tay, từ trong một góc đi ra.