Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 246 :
Ngày đăng: 13:32 30/04/20
“Mẹ!” Khoảng khắc Thẩm Thất nhìn thấy Thẩm Tử Dao, cô cảm thấy toàn thân cô như chết đứng vậy!
Không phải mẹ đang ở doanh trại đợi mình sao?
Sao mẹ lại ở đây được?
“Tiểu Thất!” Thẩm Tử Dao nhìn thấy Thẩm Thất, chợt đi về phía Thẩm Thất theo phản xạ.
Một giây sau, Phùng Mạn Luân đột nhiên xông tới trước mặt Thẩm Tử Dao, anh ta giơ tay lên chém một nhát vào vai Thẩm Tử Dao!
Phập--
Thẩm Tử Dao chợt quỳ xuống trên nền nhà bằng ngọc trắng.
Thẩm Thất cảm thấy trái tim cô rất đau!
“Anh muốn làm gì thì hãy nhắm về phía tôi, đừng làm khó mẹ tôi!” Nước mắt của Thẩm Thất ướt hết cả khóe mắt trong chốc lát: “Mẹ, con xin lỗi…”
Thẩm Tử Dao đau đớn đến nỗi sắc mặt thay đổi hết, bà không ngừng lắc đầu nói: “Tiểu Thất, dù anh ta có bắt con làm gì, thì nhất định cũng rất nguy hiểm! Con đừng lo cho mẹ!”
“Bốp bốp bốp…” Phùng Mạn Luân vỗ tay hài lòng: “Đúng là tình mẫu tử khiến người khác phải cảm động mà! Sao vậy? Thẩm Thất tiểu tư, cô đã đồng ý hợp tác chưa?”
Thẩm Thất bước nhanh tới trước, đứng trước mặt Thẩm Tử Dao, nhìn thẳng vào Phùng Mạn Luân: “Rốt cuộc anh muốn làm như thế nào?”
“Nếu những bức tranh đó có duyên với Thẩm Thất tiểu thư, thì đương nhiên phải mời Thẩm Thất tiểu thư cùng chiêm ngưỡng rồi!” Phùng Mạn Luân vui vẻ nói: “Thẩm Thất tiểu thư, mời!”
Thẩm Tử Dao đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Thẩm Thất: “Tiểu Thất con đừng bị mắc lừa! Họ không tốt như vậy đâu!”
“Đúng vậy, ta thật sự không có lòng tốt gì cả.” Thomas nghiêm túc trả lời: “Điều mà ta muốn chính là bí mật của sự vĩnh sinh! Chỉ cần ta lấy được bí mật này, ta sẽ là sự tồn tại của vô địch!”
“Đồ điên.” Thẩm Thất căm phẫn liếc hắn một cái: “Tôi sẽ phối hợp với ông, nhưng phải thả mẹ tôi ra!”
“Thẩm tiểu thư cũng thật là dứt khoát! Hạ tổng, anh còn ý kiến gì nữa không?” Thomas xoay đầu qua nhìn Hạ Nhật Ninh.
Sắc mặt Hạ Nhật Ninh xanh xao hẳn lên, hắn giơ tay lên cất súng vào.
“Nếu ông Thomas không chịu bỏ cuộc, thì ta cũng chiều ông đến cùng.” Đôi mắt của Hạ Nhật Ninh tối sầm lại, sát khí đằng đằng.
Những người khác thấy vậy chợt rút vũ khí về, chỉ dám dè chừng mà thôi.
“Đi nào.” Thomas cười với người báo tin đó, rõ rằng ông ta vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của người đó.
Hạ Nhật Ninh chỉ nhìn tên phản bội đó một cái, không hề nói gì nữa, bèn dẫn theo những người khác đi theo sau.
Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất đã bị Thomas khống chế, bị đẩy đi lên phía trước.
Thẩm Thất dìu Thẩm Tử Dao, bất chợt hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Thẩm Thất còn đang nghi ngờ thì đằng sau có người kêu lên: “Xem kìa!”
Thẩm Thất ngước đầu lên, thì nhìn thấy một cỗ quan tài màu bạc đang lặng lẽ bị treo lên ở đằng trước.
El nhỏ tiếng nói: “Chiếc quan tài này lần trước không phải xuất hiện ở nơi đó, có nghĩa là, trong hầm mộ đã có sự thay đổi rồi!”
Con ngươi của Thẩm Thất co rút lại!
Hạ Nhật Ninh khẽ nói: “Mọi người hãy nhìn phía dưới quan tài đi!”
Thẩm Thất nhìn về phía mà Hạ Nhật Ninh đã nói.
Một tế đàn có hình thù kỳ quái, đang ở phía dưới quan tài đó.
Tám cánh cửa của bát quái, đều có một chỗ lõm nhỏ, không biết dùng để làm gì.
Lúc này, Thomas đã tiến vào trong.
Thomas vừa nhìn thấy chiếc quan tài màu bạc này, vui mừng đến đỏ hết cả mặt.
“Quả nhiên là thần tích mà!” Thomas kích động kêu lên: “Ta sắp phá giải được bí mật của vĩnh sinh rồi!”
Lúc này, đằng sau Thomas lập tức xuất hiện tám người, họ lấy tám viên ngọc lớn bằng nắm đấm trong túi ra, đặt trước tám cánh cửa bát quái.
Sắc mặt El chợt thay đổi: “Họ đã từng đi qua phòng bồi táng rồi!”
“Theo lời đồn chỉ cần thu thập đầy đủ bảy viên ngọc rồng thì có thể triệu hồi long thần. Hạ tổng, Thẩm Thất, làm phiền hai người, đứng trên tế đàn đó đi.” Thomas cười ha hả nói với Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất: “Chúng ta phải triệu hồi thần linh rồi.”
Hạ Nhật Ninh thản nhiên liếc Thomas một cái: “Ông muốn lấy máu của ta và Tiểu Thất chứ gì? Chỉ cần hai chúng ta thì sao đủ? Hay là cho những người của chúng ta lên đây hết cả đi?”
Thomas cười lớn: “Hạ tổng quả nhiên là người thông minh! Nếu Hạ tổng đã chủ động đề nghị, thì sao tôi lại không đồng ý được chứ?”
Thomas hất đầu một cái, toàn bộ những người của Hạ Nhật Ninh đều bị đuổi lên đó hết.
Nguyên một tế đàn, đều đứng chật kín hết trơn.
Thẩm Thất ngước đầu nhìn chiếc quan tài đang treo lơ lửng trên đầu, không biết tại sao, cô cứ cảm thấy rất kỳ lạ, cứ cảm thấy có chỗ nào bất ổn.
Hạ Nhật Ninh ra hiệu cho Tiểu Xuân một cái.
Tiểu Xuân lập tức gật đầu.
Hạ Nhật Ninh xoay đầu qua nhìn El, bà cũng nhanh chóng gật đầu.
Rất tốt, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng!