Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 247 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Tám người đó cùng đặt tám viên ngọc lên tế đàn, Thomas vui mừng cười lớn: “Hạ tổng, hợp tác một chút được không?”



Hạ Nhật Ninh đột nhiên cười rất vui vẻ: “Cám ơn ông Thomas đã cho chúng tôi toại nguyện!”



Nụ cười trên khuôn mặt Thomas chợt khựng lại: “Ý của ngươi là gì?”



“Nếu không có sự phối hợp của ông, thì ta cũng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của ta dễ dàng như vậy. Dù sao thì, Thomas cũng không giống với những tên ngu khác, muốn cho ông xanh cỏ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Hạ Nhật NInh đột nhiên cười rất tươi về hướng Thomas: “Bây giờ, cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi, à không, là vĩnh biệt!”



Vừa dứt lời, không đợi Thomas kịp phản ứng, thì tám viên ngọc đột nhiên phát ra luồng sáng lạ thường, bao quanh hết xung quanh tế đàn trong tích tắc.



Thomas nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, dù có ngu như thế nào đi nữa thì hắn cũng đã phản ứng ra rồi.



Hắn rút súng ra bắn điên cuồng về phía Hạ Nhật Ninh.



Nhưng đã quá trễ rồi.



Tất cả những người trên tế đàn, chợt biến mất hết trơn!



Một giây sau, vị trí phía dưới tế đàn, có một cái lỗ rất to lớn hiện ra!



Lúc này, có người đột nhiên kêu lên: “Hãy nhìn xem, chiếc quan tài đó là giả!”



Cái gì? Giả ư?



Đúng lúc này, chợt không ngừng có tiếng nước phát ra từ cánh cửa đằng sau.



Thomas xoay đầu qua nhìn, chết đứng cả người!



Một dòng nước to lớn đang điên cuồng chảy về phía những người trong phòng.



“Chạy mau…” Thomas chỉ kịp nói được hai chữ, thì đã bị dòng nước nhấn chìm mất rồi!



Những người khác đang thử nhảy xuống cái lỗ đó, nhưng sau khi những người đó nhảy xuống, chỉ kịp nghe thấy họ kêu thét thảm thiết, sau đó thì đã biệt vô âm tín cả rồi.



Dòng nước, chảy quá siết.



Những người trong phòng, bất cứ ai cũng không có thời gian để phản ứng, thì đã bị nuốt chửng mất rồi.



Và Thẩm Thất bọn họ, trong khoảng khắc tám viên ngọc phát sáng, thì tế đàn dưới chân họ chợt mở ra!


Cô xoay đầu nhìn về phía hầm mộ, con đường bên đó đã bị phá hủy rồi.



Những người khác nếu muốn vào đó, chỉ e là rất khó.



Vậy thì cứ để hầm mộ này vĩnh viễn phong ấn tại nơi này, vĩnh viễn bảo vệ phong cảnh và đất đai của nơi này vậy.



Còn giấc mơ dưới nước đó, rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ là ảo giác của mình mà thôi?



Nhưng mà, đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.



Điều quan trọng nhất, chính là mình chính là người đang sống sờ sờ trên đời.



Mình tên là Thẩm Thất.



Vậy thì đã quá đủ rồi.



Khi đến thị trấn, thì nghe thấy những người trên thị trấn nói, sáng nay có một cơn động đất diễn ra, tuy cơn động đất không lớn, nhưng cũng khiến đất đai nứt ra rất dữ dội.



Những người sống sót trở về đều biết, chắc hầm mộ đó đã bị phong ấn lại một cách triệt để rồi.



Dòng nước mà họ dẫn tới, cũng đủ để nhấn chìm nguyên một cái thị trấn.



Nên cũng vừa đủ để nhấn chìm một cái hầm mộ.



Mọi người vừa run vừa sợ suốt một ngày một đêm, sau khi trở về, thì ai cũng không còn sức để nói chuyện nữa, lăn ra ngủ ngay, nghỉ ngơi suốt hai ngày mới có thể hồi phục lại bình thường.



Những người không liên quan đều nhất nhất cáo từ rời khỏi, cuối cùng chỉ còn những người quan trọng ở lại mà thôi.



Phạm Thành Phạm Ly cứ cảm thán nói: “Trải nghiệm lần này quả thật rất kích thích! Suốt đời này tôi cũng không thể quên được.”



“Tôi cũng vậy.” Văn Nhất Phi chống cằm nói.



“Anh sao vậy?” Phạm Thành Phạm Ly hỏi.



“Đừng nói nữa.” Văn Nhất Phi thở dài một tiếng: “Chắc lần này tôi thua thật rồi.”



Sau đó Phạm Thành Phạm Ly cứ cười khúc khích hết nửa ngày.



Tại một nơi khác, Phùng Mạn Luân nhìn thẳng vào Hạ Nhật Ninh, thẳng thắn hỏi: “Anh định trao hết công lao lần này cho Tiểu Thất ư?”