Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 248 :
Ngày đăng: 13:32 30/04/20
Hạ Nhật Ninh thản nhiên trả lời: “Ừ, tôi đã báo cáo lên đó, nói rằng công lao lớn nhất trong việc bảo vệ hầm mộ lần này là của Tiểu Thất.”
“Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Như vậy, thì anh mới không cướp công lao với tôi chứ!” Hạ Nhật Ninh cười xảo quyệt nói.
Phùng Mạn Luân chợt cười ha hả: “Hạ Nhật Ninh, anh hay lắm!”
Sau khi nói xong sáu chữ này, Phùng Mạn Luân bèn xoay người rời khỏi.
Đúng là anh ta sẽ không cướp công lao với Thẩm Thất, dù anh ta rất mong muốn có được công lao lần này.
Nếu Hạ Nhật Ninh ôm hết tất cả công lao trên người hắn, thì Phùng Mạn Luân nhất định sẽ tranh giành với hắn.
Nhưng nếu là Thẩm Thất, thì sẽ không ai tranh giành nữa.
Thỏ Phúc Hắc vô cùng hài lòng khi nhận được bảng báo cáo về hành động lần này của Hạ Nhật Ninh.
Y không những đồng ý đem lại lợi ích cho Hạ Gia, mà còn đặc biệt khen thưởng nhị thiếu phu nhân Thẩm Thất của Hạ Gia nữa.
Khi Thẩm Thất tỉnh dậy từ trong giấc mơ, thì đã bị làm hoa mắt bởi miếng bánh to lớn đó rồi.
Thỏ Phúc Hắc không những trao cho cô một huy chương to lớn, mà còn cho cô một mớ tiền thưởng to lớn nữa.
Đương nhiên, mớ tiền này, không đáng là bao so với Hạ Gia.
Nhưng hàm lượng vàng trong tấm huy chương này lại rất cao.
Đây không phải một lá cờ danh dự nào có thể tùy tiện sánh bằng được.
Thầm Thất có thể cầm lấy huy chương đó, tùy ý đi vào một số cấm địa.
Cũng có nghĩa là, Thỏ Phúc Hắc đã thừa nhận Thẩm Thất, nhận định Thẩm Thất.
Hoặc cũng có nghĩa là, được Hạ Gia thừa nhận cũng không nhằm nhò gì, được sự nhận định của Thỏ Phúc Hắc, mới là sự nhận định đích thực.
Khi Thẩm Thất lấy được tấm huy chương đó, cô cũng không hiểu tại sao cô lại trở thành nhân viên ngoại bộ của Học viện khoa học đời sống của quốc gia nữa.
Chẳng lẽ bởi vì cô có một khuôn mặt y hệt người trong tranh ư?
Chẳng lẽ đó là đúng sao?
Hạ Nhật NInh cũng cười theo: “Tiểu Thất quả nhiên có dòng máu của người Đông Bắc mà, vừa mới đáp xuống thì đã cảm thấy khác thường rồi.”
Thẩm Thất lè lưỡi về phía Hạ Nhật Ninh, làm một khuôn mặt xấu xa.
“Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy lạ nữa!” Thẩm Tử Dao cười nói: “Mẹ thuộc dòng máu Đông Bắc, còn ba của con là người Lạng Sơn, theo lý mà nói thì đều là người miền Bắc cả có đúng không? Nhưng sao lại sinh ra một đứa con miền Nam như vậy chứ?”
Thẩm Thất nhíu mũi nói: “Con không có! Anh trai cũng vậy mà? Khuôn mặt của anh ấy cũng bị người khác nói rất giống người miền Nam! Rất nhiều người nói ngũ quan của anh ấy tinh tế như một bức tranh, giống y hệt như một nam thần đi ra từ trong phim cổ trang vậy.”
Thẩm Tử Dao vô cùng mong chờ nói: “Cũng không biết Tiểu Lục chừng nào mới có thể trở về nữa.”
Hạ Nhật Ninh cười giải thích: “Cũng nhanh thôi! Bên Đức đã đưa tin đến đây, nói anh ấy hồi phục rất tốt. Anh ấy chỉ xuất hiện trở ngại tâm lý lúc nhỏ thôi, chỉ cần giải quyết được trở ngại này, thì anh ấy sẽ trở lại làm người bình thường. A không, là một thiên tài bình thường! Nghe nói, trong thời gian điều trị, anh ấy đã dùng vỏn vẹn thời gian mấy tháng, học hết tất cả các khóa học của nghiên cứu sinh.”
Thẩm Thất không phục nói: “Rõ ràng là sinh cùng một ba mẹ với nhau, tại sao anh trai lại thông minh hơn em nhiều như vậy chứ?”
“Đâu còn cách nào khác đâu, có một số người có tài năng thiên phú, có một số người thì lại rất ngu ngốc!” Hạ Nhật Ninh chê cười Thẩm Thất.
“Hừ!” Thẩm Thất xoay đầu qua không thèm nhìn mặt hắn nữa.
Vừa xoay đầu qua thì cô đã nhìn thấy mấy người anh họ đang đi về phía này.
Thẩm Thất mở to rất ra, nhanh chóng giơ tay chào hỏi họ: “Tụi em ở đây!”
Thẩm Lục đi trước dẫn đầu, vừa mới nhìn thấy Thẩm Thất, thì trên mặt anh ta đã nở ra một nụ cười rực rỡ.
Mấy người con trai đó đứng ngay ngắn thành một hàng, lễ phép hành lễ với Thẩm Tử Dao nói: “Chào cô!”
Thẩm Tử Dao vừa cảm động, vừa rưng rứng nước mắt: “Được rồi được rồi, chào các cháu!”
Thẩm Thất vui vẻ kéo tay mấy người anh họ lại, giới thiệu cho Thẩm Tử Dao: “Mẹ, đây là Tam ca, Tứ ca, còn đây là Ngũ ca.”
Thẩm Tử Dao gật đầu: “Nội quy trong nhà chúng ta đúng là rất tốt mà, không cần hỏi tên cũng biết được các con tên gì.”
Thẩm Tử Dao vừa dứt lời, thì Hạ Nhật Ninh đang đứng kế bên mới nhịn không được, cười phì ra ngoài.
“Các anh, thật xin lỗi các anh, em không cố ý đâu.” Hạ Nhật Ninh chấp tay lại: “Lần đầu tiên em nghe thấy tên của Thẩm Thất, em cũng không phản ứng kịp. Lần đầu tiên em gặp được một gia tộc đặt tên tùy ý như thế này.”
Thẩm Tam liếc Hạ Nhật Ninh một cái: “Những người nhà họ Hạ các anh cầu kỳ mà thôi, nhưng đến cuối cùng cũng phải cưới Tiểu Thất của nhà chúng ta không phải sao?”
“Đúng đúng đúng.” Hạ Nhật Ninh ráng nín cười: “Tam ca dạy chí phải!”