Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 264 :
Ngày đăng: 13:32 30/04/20
Trình Thiên Cát khai trương cửa hàng
Những ngày tiếp theo, Thẩm Thất thật sự rất bận.
Lần này cô về nhà, đã thật sự trở thành một trong những nữ chủ nhân của Hạ gia.
Vì vậy, dưới sự gợi ý của Hạ lão phu nhân và quản gia Hòa, trong nhà bất kỳ ai có việc gì, đều hỏi qua ý kiến cô.
Đây là việc liên quan đến thể diện của Hạ gia và địa vị của lão phu nhân, nên chuyện gì Thẩm Thất cũng hỏi cặn kẽ.
Chính vì vậy, Thẩm Thất thật sự là rất bận.
Bên công ty của Hạ Nhật Ninh, hình như cũng đang có việc rất quan trọng, vì vậy rất hay làm thêm giờ, chắc có lẽ đang chuẩn bị để ứng phó với việc gì đó.
Cách lễ đại thọ của lão phu nhân còn có nửa tháng, đột nhiên Trình Thiên Cát gửi đến một tấm thiệp, mời Thẩm Thất đến tham dự lễ khai trương cửa hàng của anh ta.
Đúng là anh ta mở một tiệm bánh nướng ở tỉnh Nghệ An.
Thẩm Thất cầm thiệp mời trong tay, nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng quyết định sẽ qua đó xem sao.
Lúc còn nhỏ, cô đã không đến cuộc hẹn, vì chuyện này mà cô đã áy náy suốt mười tám năm qua.
Bây giờ cuối cùng cũng gặp nhau, cô sẽ cố gắng duy trì tốt tình bạn này.
Thẩm Thất gọi điện cho Hạ Nhật Ninh nói sẽ đi tham dự lễ khai trương cửa hàng của một người bạn cũ, Hạ Nhật Ninh cũng không nghĩ ngợi gì, còn dặn dò Thẩm Thất mang quà mừng đến, đừng để mất mặt quá.
Thật trùng hợp, Thẩm Thất vừa chuẩn bị ra khỏi nhà, Lưu Nghĩa gọi điện đến.
Vì vậy, đương nhiên Thẩm Thất sẽ dẫn Lưu Nghĩa cùng đi dự lễ khai trương cửa hàng của Trình Thiên Cát rồi.
Tiệm của Trình Thiên Cát, đã chọn một ví trí ở khu vực không quá sầm uất, nằm ở phía Bắc của thành phố, ở vùng ngoại ô, khu này được coi là đường trung chuyển giao thông, vì hạ tầng giao thông thành phố rất phát triển, nên lưu lượng vận tải của con đường này không đông đúc như tưởng tượng.
Có thể nói là, cũng tạm được, nhưng cũng không phải là quá hoàn hảo.
Tiệm của Trình Thiên Cát nằm trong một con phố của trục đường này.
Con phố này có rất nhiều các cửa hàng, có cửa hàng đồ ăn đồ uống, cửa hàng giầy dép túi sách giá bình dân v/v..
Trình Thiên Cát cười ha ha, đáp: “dù sao thì chúng ta cũng ở cùng một thành phố, các em có thế đến bất kỳ lúc nào. Căn phòng này, anh dành riêng cho em đấy, người khác sẽ không vào đây đâu. Ngoại trừ người đến dọn dẹp và sửa chữa, sẽ không dùng để tiếp đón khách.”
Thẩm Thất lập tức trả lời: “sao lại thế được chứ? Anh là người làm kinh doanh, sao lại để lãng phí căn phòng tốt thế này được.”
Trình Thiên Cát nhìn Thẩm Thất đầy ẩn ý, nói: “trên thế giới này luôn có một số việc, còn quan trọng hơn cả việc kiếm tiền. Ví dụ như, tình cảm chẳng hạn.”
Đôi mắt Thẩm Thất rung nhẹ một cái.
Dường như cô đang hơi lúng túng, câu nói này của Trình Thiên Cát ẩn chứa hàm ý gì đây.
Câu nói này của anh, thực chất cón có ý nào khác không?
Việc mình đã lấy Hạ Nhật Ninh cả thế giới này đều biết rồi, chẳng lẽ anh ta còn chưa biết sao?
Nếu thật sự anh còn chưa biết, vậy chắc mình sẽ phải giải thích cho anh ta biết thôi!
Nếu không, anh ta hiểu lầm thì không hay.
Thẩm Thất mở lời nói: “đúng rồi, tình cảm là thứ còn quan trọng hơn tiền rất nhiều. Cho nên, Thiên Cát, anh tính bao giờ tìm cho mình một người làm chỗ dựa tình cảm đây? Dù sao, tuổi anh cũng không nhỏ nữa! Cũng đến lúc phải ổn định rồi. Anh xem, giờ em cũng đã ổn định rồi.
Trình Thiên Cát thở dài một tiếng nói: “không phải không muốn ổn định, mà là không ổn định được. Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, nào, ăn thử các món trong tiệm của anh xem. Tất cả những thứ này đều là chính tay anh làm đấy, thử xem tay nghề của anh, xem có thích không?”
Không để Tiểu Thất nhắc đến chuyện khác, Trình Thiên Cát đã chuyển ngay chủ đề rồi.
Vì anh không thích nói đến vấn đề này, Thẩm Thất cũng không tiện mở lời, chỉ ở đó thưởng thức đồ ăn cùng Lưu Nghĩa.
Trong phòng, ba người bàn về các câu chuyện không liên quan đến mình, và không ai nhắc đến chuyện tình cảm của quá khứ.
Trong lúc ra về, Lưu Nghĩa hỏi Thẩm Thất: “Tiểu Thất, tớ cảm thấy Trình Thiên Cát này hơi có vấn đề, cậu quen anh ta như thế nào đấy?”
Thẩm Thất lập tức kể cho Lưu Nghĩa, chuyện mình đã gặp Trình Thiên Cát khi ở Đông Bắc như thế nào, và trong quá trình tiếp xúc ra sao.
“Các chi tiết chuyện năm đó, tớ chỉ kể cho mỗi cậu nghe thôi. Cho nên, khả năng giả mạo của đối phương là rất ít.” Thẩm Thất cười nhẹ: “tuy rằng đã xa cách nhau mười tám năm, nhưng giờ cuối cùng cũng gặp lại nhau, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện lúc bé.
Lưu Nghĩa không nói gì.
Cô càng nghĩ càng thấy Trình Thiên Cát này rất khả nghi.