Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 265 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Văn Nhất Phi, đầu óc anh có vấn đề sao?



Chính vì thân phận của đối phương quá hoàn hảo, nên càng thấy khả nghi hơn không đúng sao?



Dù sao cũng là chuyện của mười tám năm trước rồi.



Anh ta xuất hiện đúng là quá trùng hợp, mà thân phận còn không có một điểm đáng nghi nào.



Không chỉ hoàn toàn trùng khớp với chuyện xảy ra năm đó, mà còn quá độ hoàn hào trở thành bạn bè nữa.



Trên thực tế, Tiểu Thất và tiểu ca ca năm đó, một người năm tuổi một người tám tuổi, thật ra vẫn còn là trẻ con.



Vì sao, Trình Thiên Cát này lại có thể nhớ rất rõ chuyện xảy ra lúc tám tuổi chứ?



Riêng điểm này không đáng nghi sao.



Ai cũng từng trải qua giai đoạn tám tuổi, thử hỏi ai có thể kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra lúc tám tuổi không?



Hình như đa số người đều không làm được điều này.



Nếu làm được, thì chắc phải là thiên tài rồi, nhìn một lần là nhớ mãi, và không bao giờ quên bất cứ chuyện gì?



Trình Thiên Cát là loại người như vậy sao.



Lưu Nghĩa tỏ ra nghi ngờ.



Nhưng, đối phương luôn tỏ ra rất bình thường, khiến người ta không tìm được một điểm đáng nghi nào.



Bất luận Lưu Nghĩa có dò hỏi quá khứ của đối phương kiểu gì, đối phương cũng đều chuyển chủ đề rất nhẹ nhàng.



Sự nghi ngờ trong lòng Lưu Nghĩa càng tăng lên kịch liệt.



Sau khi chào Trình Thiên Cát ra về, Hạ Nhật Ninh gọi điện cho Thẩm Thất đúng lúc, rủ Thẩm Thất đi ăn cơm.



Nghe nói Lưu Nghĩa cũng đến, Hạ Nhật Ninh lập tức bảo Thẩm Thất dẫn cả Lưu Nghĩa đi ăn cùng.



Hôm nay Phạm Thành và Phạm Ly mời.



Vì sao hai người này lại mời, lý do rất đơn giản thôi.



Bộ phim đóng thời gian trước đã bắt đầu công chiếu, bộ phim này vốn được mọi người mong đợi rất nhiều, sau khi chính thức công chiếu, ngay từ tập đầu đã đạt hơn trăm triệu lượt xem.



Cho nên, các ông chủ là phía nhà đâu tư chắc chắn sẽ tụ tập ăn mừng rồi.



Vì vậy, các nhà đầu tư Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất, Văn Nhất Phi, Phùng Mạn Luân, Phạm Thành Phạm Ly, sẽ cùng các anm nữ diễn viên chính ăn mừng một trận.



Thẩm Thất nghe xong, lập tức nhận lời, và sống chết kéo theo Lưu Nghĩa đến đó.
Bất luận cái báo cáo này có kèm theo những ý đồ gì khác không, nhưng ít ra thái độ là rất ổn.



Người khác chủ động tốt với mình, nếu mình không phối hợp, thì đúng là mất mặt quá.



Dù sao đi nữa, anh ta cũng là học sinh của thầy, còn là sư huynh của mình nữa, những chuyện như này, mình sao có thể làm được chứ.



Nghĩ đến đây, Thẩm Thất liền gật đầu, cười nói: “vâng, vậy làm phiền sư huynh rồi.”



Những người khác nghe thấy Phùng Mạn Luân và Thẩm Thất phải ngồi riêng xem báo cáo, đều kiếm lý do ra chỗ khác.



Ở bên kia Lưu Nghĩa đã bị Phạm Thành Phạm Ly gọi lại: “Tiểu Nghĩa, nào nào nào, ăn điểm tâm đi.



Phạm Thành Phạm Ly đẩy Lưu Nghĩa, ngồi luôn trước mặt Văn Nhất Phi, nói: “Nhất Phi, bạn tiếp đãi Tiểu Nghĩa giúp chúng tôi nhé! Chúng tôi tìm Hạ Nhật Nịnh bàn bạc chút việc.



Nói xong câu này, Phạm Thành Phạm Ly kéo Hạ Nhật Ninh rời đi, đến chào hỏi những người khác trong đoàn làm phim.



Văn Nhất Phi ho nhẹ một tiếng, nói: “mấy ngày không gặp, em có nhớ anh không?”



Lưu Nghĩa nhìn Văn Nhất Phi với vẻ mặt như nhìn một người mắc bệnh thần kinh.



Thằng cha này đầu óc có vấn đề sao?



Mình có thân với anh ta đâu, nhớ cái khỉ gió ý!



Văn Nhất Phi thấy Lưu Nghĩa không trả lời, lại ho nhẹ một tiếng, dựa người vào ghế sofa, nở một nụ cười anh ta luôn coi là đẹp trai nhất, nói tiếp: “mấy hôm nay anh đều like và comment trạng thái của em, sao em lại không trả lời anh?’



Lưu Nghĩa chờ Văn Nhất Phi nói xong, liền trả lời: “Văn Nhất Phi, đầu óc anh có bị bệnh không đấy?”



“Hự hự hự hự....” Văn Nhất Phi suýt thì bị sặc chết vì nước bọt của mình!



Người chồng Quốc dân như anh đây đã chủ động like và comemrn trạng thái của cô rồi!



Vậy mà cô thậm chí còn không nể mặt chút nào.



Nói xong câu này, Lưu Nghĩa đứng dậy đi luôn.



“Chờ một chút!” Văn Nhất Phi thấy Lưu Nghĩa định rời đi, trong lúc vội vàng, lấy tay nắm luôn vào cổ tay Lưu Nghĩa.



Cổ tay Lưu Nghĩa không to, tỷ lệ cũng như những con gái bình thường khác.



Có lẽ là do thói quen tập thể dục quanh năm, các cơ cổ tay rất phát triển, cảm giác nắm vào, rất dễ chịu, khiến Văn Nhất Phi tự nhiên càng nắm chặt hơn.



Anh đã nắm tay không biết bao nhiêu người con gái, nhưng chưa một người con gái nào khiến anh có cam giác dễ chịu như vậy.



Tay cô rất chắc khỏe, da tay rất mịn màng và trơn chu, cảm giác đầy sức mạnh và cám dỗ.