Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 267 :
Ngày đăng: 13:32 30/04/20
Văn Nhất Phi hoàn toàn không biết rằng, hành động vui vẻ đi vào toilet của hắn lại bị ai đó đồng cảm sâu sắc.
Nếu biết, hắn nhất định sẽ bổ đầu Lưu Nghĩa ra xem rốt cuộc trong đầu cô đang chứa âm mưu quỷ quái gì?
Hắn chỉ đi sửa sang lại quần áo thì có gì đáng cười chứ?
Chuyện có thể làm hắn vui đương nhiên là kế hoạch của hắn sắp được thực hiện rồi!
Hừ, đúng là không thể nói chuyện với đồ đàn ông này mà!
Nếu không phải hắn muốn khiến Phạm Thành, Phạm Ly tâm phục khẩu phục thì còn lâu hắn mới để ý đến đồ đàn ông này.
Lần trước đánh cược bị thua, hắn phải xin xỏ gãy răng mới được chút lợi. Phạm Thành, Phạm Ly mới cho hắn thêm một cơ hội nữa để gỡ hòa với bọn họ.
Hôm nay, bằng bất cứ giá nào hắn cũng không thể thua được!
Hắn nhất định phải cho đồ đàn ông Lưu Nghĩa này biết, thế nào mới gọi là đàn ông thực thụ!
Không phải cứ cắt tóc ngắn, mặc đồ nam thì là đàn ông.
Đàn ông là phải thể hiện phong thái và thực lực mạnh mẽ của mình khi ở trên giường mới là đàn ông đích thực.
Này Lưu Nghĩa, cô cứ đợi đó!
Lưu Nghĩa đợi ở bên ngoài, đợi đến mỏi chân mà vẫn không thấy Văn Nhất Phi ra.
Cô có chút mất kiên nhẫn.
Nếu Văn Nhất Phi không phải bạn Tiểu Thất thì cô đã quay đầu bỏ đi rồi.
Thôi bỏ đi, vào xem rốt cuộc hắn đang làm gì?
Lưu Nghĩa gõ cửa nhà vệ sinh, gọi: “Văn Nhất Phi, anh ấp trứng trong đó à?”
Trong nhà vệ sinh, Văn Nhất Phi đang bận rộn khiến mình ướt nhẹp. Khi nghe thấy Lưu Nghĩaa hỏi, lông mày hắn chợt giật giật, thiếu chút nữa là xông ra ngoài đấu ba trăm hiệp với cô!
Cô mới đi ấp trứng đó!
Ấp trứng không phải là đặc quyền của phụ nữ à?
Một người đàn ông như hắn thì ấp trứng kiểu gì chứ?
Lưu Nghĩa không nghe thấy câu trả lời của Văn Nhất Phi, cô lại tiếp tục gõ cửa: “Này này, tóm lại anh ở trong đó làm cái khỉ gì thế hả? Muốn thủ dâm thì cũng phải biết chọn thời gian chứ? Tuy tôi rất ngầu, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho việc anh thủ dâm mà lại nghĩ đến tôi đâu đó.”
Hình tượng mà Văn Nhất Phi vừa chuẩn bị xong chợt bị đạp đổ.
Cô ta đang nói cái quái gì vậy!
Đây là lời mà một người phụ nữ có thể nói à?
Văn Nhất Phi nhớ lại những cô gái mà hắn từng tiếp xúc trước kia, người nào cũng dịu dàng, ngọt ngào, làm người ta hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
Còn cô nàng tomboy này thì nói chuyện chưa đến ba câu đã văng tục rồi.
“Trong ngăn kéo tủ có thuốc mỡ đó, muốn bôi thì cô bôi giúp hắn là được rồi.” Phạm Thành, Phạm Ly cùng trả lời. Bỏ lại câu này, năm người vù một cái chạy mất hút.
Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi trơ mắt nhìn năm người đó bỏ chạy.
“Hả? Hình như chúng ta bị bỏ lại rồi.” Lưu Nghĩa lạnh nhạt nói: “Ngay cả bạn bè anh cũng không quan tâm anh nữa rồi. Anh còn đang bị thương mà họ cũng không để ý gì!”
Người Văn Nhất Phi cứng đờ, cô có thể đừng nhắc đến điều này được không hả?
Nhưng Văn Nhất Phi không thể hé miệng nói ra những lời này!
Ai bảo hắn giả bộ bị thương chứ!
Nếu hắn đã giả bộ thì cũng phải kiên trì giả bộ đến cùng mới được.
Văn Nhất Phi chỉ có thể cười một cái đầy khổ sở: “Đúng vậy, chỉ có thể phiền cô bôi thuốc giúp tôi rồi.”
Lưu Nghĩa cúi đầu nhìn Văn Nhất Phi một cái.
Bị Lưu Nghĩa nhìn như thế, Văn Nhất Phi hơi chột dạ, nhưng rất nhanh hắn đã dời mắt đi chỗ khác, trên cổ hắn chợt ửng hồng.
Lưu Nghĩa nhìn sắc đỏ trên cổ hắn, trong lòng nghĩ, chậc chậc xem ra hắn thực sự bị thương rồi, cả người cũng đỏ ửng luôn rồi này.
Lưu Nghĩa cũng không nói nhiều nữa, cô bế thẳng Văn Nhất Phi vào phòng, đặt hắn lên giường, sau đó nói: “Anh cởi quần áo ra đi.”
Văn Nhất Phi lập tức kéo chặt quần áo trên người hắn lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lưu Nghĩa, buột miệng nói: “Cô....cô muốn làm gì hả?”
Lưu Nghĩa khoanh tay, nhìn xuống từ trên cao, nhìn Văn Nhất Phi với vẻ mặt đầy châm biếm: “Đương nhiên là bôi thuốc giúp anh rồi. Nếu không, anh nghĩ tôi muốn hành quyết anh ở trong này à?”
Trong lòng Văn Nhất Phi khóc cả một dòng sông!
Đây phải là lời nói của hắn mới đúng chứ!
Đừng có cướp lời thoại của hắn như thế được không?
Này này này, cô là phụ nữ đó nha!
Sao cô có thể nhẹ nhàng thoải mái bảo đối phương cởi quần áo ra như thế?
Như thế mà được à?
Ngoài tôi ra, không được nói như thế với người đàn ông khác đâu đấy.
Cái suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Văn Nhất Phi này khiến hắn ngẩn người.
Đợi đã, sao hắn lại lại có suy nghĩ này trong đầu được chứ?
Điều này không khoa học chút nào!
Đợi chút, đợi chút đã!
Vừa rồi tại sao hắn lại để ý chuyện Lưu Nghĩa nói câu này với người đàn ông khác nhỉ?