Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 268 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Ban nãy chắc chắn não mình bị chuột rút mới có ý nghĩ như thế!



Đúng vậy, không sai được!



Chắc chắn não mình bị chuột rút rồi!



Văn Nhất Phi nằm trên giường, cứng đơ người, một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn được.



Lưu Nghĩa lại tưởng rằng hắn bị thương ở lưng nên không thể cởi được quần áo.



Vì thế cô nhanh chóng nhảy thẳng lên giường, ngồi dạng chân trên người Văn Nhất Phi, giơ tay xé quần áo của hắn.



Đúng vậy, là xé quần áo.



Bởi vì Lưu Nghĩa làm gì có kiên nhẫn để cởi quần áo cho đàn ông!



Dù sao quần áo bị ngâm như thế cũng hỏng hết rồi, cho nên không cần phải để tâm đến chuyện cởi hay xé nữa đâu!



Không đợi Văn Nhất Phi kịp phản ứng, hai tay Lưu Nghĩa đã kéo mạnh.



Xoẹt…Chất vải vốn rất bền bỗng chốc biến thành một đống vải vụn dưới tay Lưu Nghĩa!



Phần thân trên của Văn Nhất Phi ngay lập tức hiện ra trước mắt Lưu Nghĩa.



Văn Nhất Phi kinh ngạc đến mức toàn thân cứng đờ!



Ai đó bảo sẽ đè được cô ấy cơ mà?



Tại sao hướng phát triển của sự việc trở nên kì quặc thế này?



Ơ khoan đã, lại nhầm mất trọng điểm của sự việc rồi!



Lẽ nào chuyện hắn nên quan tâm nhất không phải là, tại sao Lưu Nghĩa lại ngồi vắt vẻo trên eo hắn?



A a a, phát điên mất!



Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì đây!



Cô ấy có biết tư thế này đối với đàn ông và phụ nữ có nghĩa là gì không?



Cô ấy có cần phải hào sảng đến thế không?



Lẽ nào, trước kia cô ấy cũng từng ngồi dạng chân trên người thằng đàn ông khác?



Nghĩ như vậy, Văn Nhất Phi đột nhiên thấy không vui!



Đúng, không sai!



Cứ nghĩ đến việc Lưu Nghĩa từng tiếp xúc thân mật như thế với người đàn ông khác, đại thiếu gia Văn Nhất Phi này rất khó ở!



Văn Nhất Phi bất chấp chút ngượng ngùng mà cất tiếng hỏi: “Cô cũng thô lỗ như vậy với những người đàn ông khác à?”



Lưu Nghĩa nhướn mày, nở nụ cười rất ngầu: “Hả? Anh nói cái này hả! Đúng vậy!”



Văn Nhất Phi càng thấy lòng mình khó chịu.


Nếu như không phải cô giúp việc kia báo cáo lại, làm lộ hành tung của họ, chắc họ còn được nghe lâu hơn.



Nhưng, hôm nay thu hoạch được rất khá đó!



Thẩm Thất không kiềm lòng được mà nói: “Em đã bảo làm sao mà Văn Nhất Phi cứ suốt ngày bới lông tìm vết bắt bẻ Lưu Nghĩa như thế, hóa ra anh ấy đã thích Lưu Nghĩa từ lâu rồi!”



Phạm Thành và Phạm Ly cười đến chảy cả nước mắt, hùa theo cô: “Đúng vậy, chúng tôi cũng nói thế mà! Nhưng Nhất Phi sống chết không chịu thừa nhận!”



Hạ Nhật Ninh mỉm cười tiếp lời: “Tối nay được xem màn kịch thú vị như thế, đúng là không uổng công đến đây!”



Phùng Mạn Luân không khỏi thở dài: “Quả nhiên, nước chát nhỏ vào đậu phụ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!”



Năm người cùng bật cười.



Khi Văn Nhất Phi bước xuống cùng Lưu Nghĩa, năm người vừa nghe trộm kia đang giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cả, tò mò nhìn tới nhìn lui trên người Văn Nhất Phi, xem xem có để lại dấu vết gì đáng ngờ không.



Kết quả khiến người ta vô cùng thất vọng!



Hình như hai người chỉ nói chuyện một cách trong sáng.



Nhưng, Thẩm Thất tinh mắt thấy biểu cảm của Lưu Nghĩa không còn thư thái và tự tại như lúc mới đến.



Có thể thấy, lúc ở trong phòng, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó mà người khác không biết rồi.



Mà Văn Nhất Phi vẫn còn sống để xuống nhà, ồ, xem ra bầu không khí rất hòa hợp đó.



Thẩm Thất bóp cằm, trông rất thiếu hiền hậu, cô âm thầm đoán xem hai người kia đã xảy ra đụng chạm gì.



Đúng lúc này, Lưu Nghĩa thoáng hiện vẻ ngại ngùng: “Nếu như tiệc mừng ở bên này đã tan rồi thì tôi cũng nên về đây.”



Thẩm Thất vội vã hỏi: “Tiểu Nghĩa, bây giờ cậu đang sống ở đâu?”



“À... Tớ, tớ đang ở khách sạn!” Lưu Nghĩa hoảng loạn trả lời: “Tớ cũng chỉ đi qua thôi...”



Văn Nhất Phi đột ngột lên tiếng: “Ở khách sạn chán chết đi được! Dù sao chỗ tôi cũng có mấy căn hộ và biệt thự, hay là, tôi bảo người đưa chìa khóa cho cô, sau này cô còn thường xuyên đến đây, sống ở nhà mình vẫn thoải mái hơn.”



Lỗ tai của những người khác đồng loạt dựng đứng lên!



Có gian tình!



Mới có một lúc như vậy mà đã định tặng nhà cho nhau rồi hả?



Biểu cảm trên mặt Lưu Nghĩa càng kém tự nhiên hơn: “Tôi... tôi cáo từ trước! Sau này gặp lại!”



Nói xong, Lưu Nghĩa quay người bước vội đi, thậm chí còn không kịp chào Thẩm Thất.



Văn Nhất Phi đang định đuổi theo đã bị Phạm Thành và Phạm Ly túm lại.



“Đợi đã đợi đã, cậu nói cho rõ ràng, ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Không lẽ cậu thực sự để bản năng nam nhi trỗi dậy à?” Phạm Thành và Phạm Ly tỏ ý không tin!



Văn Nhất Phi không buồn giải thích cho Phạm Thành, Phạm Ly và những người khác: “Sau này nói với các cậu sau!”



Văn Nhất Phi chỉ để lại một câu như vậy rồi đuổi theo Lưu Nghĩa.



Hạ Nhật Ninh thở dài: “A, hết chuyện vui để hóng rồi! Tiểu Thất, chúng ta cũng nên về nhà thôi!”