Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 272 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Trình Thiên Cát cười một tiếng: “Tôi hôm nay bị người ta chửi rồi, nói tôi chỉ là một con chó.”



Thẩm Thất lập tức phẫn nộ đùng đùng nói: “Ai thế! thất đức quá! làm sao có thế nói người khác như thế?”



“Cái này em đừng hỏi nữa. Tóm lại, nói chuyện với em xong, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn em Tiểu Thất.” Trình Thiên Cát cười rồi nói: “Những người có thể làm bạn với em, đều rất hạnh phúc.”



Thẩm Thất cười nham hiểm: “Anh đang khen anh rất có phúc lành sao?”



Hai người đồng thời nhìn nhau cười.



Từ biệt Trình Thiên Cát, Thẩm Thất lái xe dời đi.



Thẩm Thất vừa đi, điện thoại của Thôi Nguyệt Lam liền gọi đến: “Làm sao thế? Có chụp được ảnh không? có quay video được không? có thể làm cho Thẩm Thất thân bạn danh liệt không?”



Trình Thiên Cát đang nghe những lời của Thôi Nguyệt Lam, trong lòng cảm thấy kinh tởm, nhưng lại không thể không trả lời vấn đề này: “Không được, Thẩm Thất cảnh giác rất cao với tôi, nếu thật sự tôi ra tay, rất dễ bị đánh rắn động cỏ.”



Thôi Nguyệt Lam quả nhiên không chịu được nữa, lại mắng té tát Trình Thiên Cát: “Mẹ còn nói là ngươi đủ để tin tưởng! Tôi xem thấy một chút đều không đáng tin! Nhưng chỉ là con chó, có chút việc mà còn làm không tốt!



Lời nói của Trình Thiên Cát lạnh nhạt xuống: “Cô Thôi, tỉnh táo chút đi, tiền mà tôi được cầm là tôi tự mình kiếm được, mà không phải là cô Vưu đưa cho! tương phản, tôi còn phải nộp cho cô Vưu một khoản phí quản lý! Xin cô làm cho rõ tình hình!”



“Hừm, cho dù thế nào, ngươi cũng là con chó của mẹ tôi, việc này là sự thật?” Thôi Nguyệt Lam chửi thẳng thừng: “Còn có mười mấy ngày nữa, ngươi tự xem mà làm! Nếu không thể làm cho Thẩm Thất mất mặt trước đại Thọ 80 tuổi của Hạ Lão phu nhân, không bị đuổi ra khỏi nhà, thì ngươi cứ đợi xem mẹ của ta trừ bỏ ngươi!”



Sự nhẫn nại của Trình Thiên Cát đã dùng hết mức, muốn trả lời cũng không muốn trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.



Thôi Nguyệt Lam không ngờ rằng một sát thủ nhỏ bé cũng dám trực tiếp tắt điện thoại của cô ta, tức đến mức một chút nữa Thôi Nguyệt Lam phát điên tại chỗ.



Tay của Thôi Nguyệt Lam giơ lên cao rất nhanh hạ xuống.



Đây là điều mà Thôi Nguyệt Lam không giống với Phùng Khả Hân.



Thôi Nguyệt Lam hiểu cách thu lại vươn ra, Phùng Khả Hân chỉ là đại tiểu thư hay nổi khủng.



Thôi Nguyệt Lam lập tức gọi điện cho Hạ phu nhân, trong điện thoại tố cáo Trình Thiên Cát rất mạnh mẽ: “Mẹ, Trình Thiên cát là loại người nào? Con chỉ là gọi điện cho anh ta hỏi tiến độ thế nào, kết quả anh ta mắng con một trận. Hu hu hu, mẹ à, anh ta bắt nạt con!”



Nét mặt của Hạ phu nhân lạ lùng: “Thiên Cát mắng con? Không thể nào! Tính cách của anh ta từ trước tới giờ rất tốt. Ở đây phải chăng có xảy ra hiểu nhầm gì?”



Nghe thấy Hạ phu nhân nói đỡ cho Trình Thiên cát, trong lòng của Thôi Nguyệt Lam càng không hài lòng với Hạ phu nhân.



Bà ấy nói con trai của mình, thì có thể chấp nhận được.
Đây không phải là nơi ở của cô ta!



Tại sao trong phòng đều ngửi thấy mùi vị kỳ lạ?



Tại sao toàn thân cô ta lại chịu đau buốt?



Tại sao trên thân thể cô ta lại có vết tích ân ái?



Đã xảy ra chuyện gì!



Nét mặt của Thôi Nguyệt Lam không thể tin được chạy vào nhà tắm, trong gương nhà tắm nhìn thấy vết tích trên người mình, toàn bộ người như bị sét đánh, lập tức dựa vào tường, không thể cử động được.



Làm sao đây?



Cô ta đã không còn trinh tiết rồi.



Cô ấy làm sao gả cho Hạ Nhật Ninh?



Không, tuyệt đối không được cho Hạ Nhật Ninh biết điều này!



Tuyệt đối không thể!



Thôi Nguyệt Lam ngâm chặt miệng của mình, không để cho mình phát ra một chút âm thanh!



Sự việc tối qua, tuyệt đối không được cho bất cứ ai biết!



Cứ coi như là ác mộng!



Khi này, điện thoại đột nhiên kêu lên, Thôi Nguyệt Lam hình như điều kiện phản xạ, suýt chút nữa vất điện thoại ra ngoài!



Nhưng cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh lại, nhận điện thoại: “Alo, mẹ, chuyện gì à?”



Hạ phu nhân nói: “Tối hôm qua con đi đâu? Làm sao không về nhà cũng không nghe điện thoại?”



Trong lòng Thôi Nguyệt Lam khổ não, chết rồi, quên mất việc này rồi!



Không được, nhất định phải tìm một lý do, tuyệt đối không được để Hạ phu nhân biết cô ta bị người ta chà đạp!