Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 277 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Trình Thiên Cát đưa vết thương bị rách ra của mình cho Thẩm Thất xem, cũng xem như là kéo ngắn khoảng cách hai người.



Lúc này đây, Văn Nhất Phi gọi điện cho điện thoại của Thẩm Thất.



Điện thoại vừa bắt máy, Văn Nhất Phi liền bắt đầu phàn nàn: “Tiểu Thất à, cậu không phải đồng ý giúp tớ hỏi chuyện Tiểu Nghĩa sao? Sao mà cả ngày rồi chưa có tin gì nữa?”



Thẩm Thất giờ mới chợt nhớ ra mục đích mình tới tìm Lưu Nghĩa.



Kết quả là bị chuyện của Trình Thiên Cát cắt ngang, làm cho quên mất!



Thẩm Thất cảm thấy tội lỗi đáp: “Cái gì đó, tớ quên mất chuyện này!”



Văn Nhất Phi thất vọng hỏi: “Chị hai của tôi, giờ cô đang ở đâu?”



“Đi cùng với Tiểu Nghĩa. Nhưng, giờ chúng tôi có việc khác.” Thẩm Thất thấp giọng nói: “Chuyện đó của cậu không vội, sớm muộn tớ cũng sẽ hỏi mà!”



Văn Nhất Phi cảnh giác hỏi: “Chuyện gì? Có thể khiến cậu không lo cho tớ? Tiểu Thất, chúng ta có còn là anh em tốt không? Cậu nói, giờ cậu đang ở đâu? Cậu cùng Tiểu Nghĩa đang làm gì? Mấy hôm nay ngoài kia rất rắc rối, cậu không được để Tiểu Nghĩa đi gây chuyện đó!”



Thẩm Thất cảm thấy bất lực.



Ê ê ê, Văn Nhất Phi!



Cậu là gì của Tiểu Nghĩa chứ?



Cậu có cần phải bộ dạng bà quản gia nói ra câu này không?



Văn Nhất Phi thấy Thẩm Thất không trả lời, liền nói: “Nếu cậu không nói, tớ sẽ tìm từng khách sạn một! Cậu biết đấy, nếu tới muốn tra, thì không gì là tra không ra!”



Lúc này, Lưu Nghĩa vừa đi qua, ra hiệu Thẩm Thất đưa điện thoại qua, nhận lấy điện thoại, nói với điện thoại: “Là tôi, cậu kiếm tôi có chuyện gì?”



Văn Nhất Phi vừa nghe thấy giọng của Lưu Nghĩa, không ngờ hoảng loạn tới mức chạm vào bàn, cổ đỏ cả một vùng, ấp a ấp úng nói: “Tôi..... tôi...... tôi chính là muốn hỏi cậu...cậu, cậu có cần tôi giúp gì không?”



Lưu Nghĩa xoay đầu nhìn Trình Thiên Cát nằm trên giường, hạ thấp giọng nói: “Tôi hỏi cậu, cậu biết cờ bạc không?”



Văn Nhất Phi liền ngồi thẳng sống lưng, trả lời rõ ràng từng chữ: “Không cờ bạc! Tôi đã quyết tâm ctừ bỏ rồi! Cờ bạc chuyện này, là thứ hại người, tôi tất nhiên là không tiếp tục chơi nữa......”



“Nói trọng điểm, biết hay không biết?’ Lưu Nghĩa trực tiếp cắt ngang lời của Văn Nhất Phi.
Lưu Nghĩa ngồi bên cạnh Văn Nhất Phi, cô ấy cũng không nhìn rõ cậu ta làm sao làm được, rõ ràng là một tấm A, khi ném ra trong chốc lát liền biến thành tấm K.



Thật sự là không nên quá thần kỳ như thế chứ!



Vẻ mặt tươi cười của Văn Nhất Phi cứ thế mà thắng hết ván này tới ván khác.



Thắng tới người đối diện đầu đầy mồ hổi.



Lúc này, giám đốc chăm sóc khách hàng uốn chiếc eo nhỏ đi qua, đặt mông ngồi bên phía khác của Văn Nhất Phi quyến rủ gợi cảm nói: “Ôi, vận may không tệ đấy.”



Dứt lời, giám đốc chăm sóc khách hàng lướt qua số chip trước mặt Văn Nhất Phi, đã chất thành đống.



Lưu Nghĩa liếc một cai giám đốc chăm sóc khách hàng nay, hơ hơ, dùng sắc đẹp dụ dỗ!



Không biết Văn Nhất Phi có bình tĩnh nổi không?



Góp vui ở bàn khác hai người Phạm Thành, Phạm Ly cười hì hì thấp giọng nói: “Các người nói, cô em xinh đẹp này có bị đánh hay không?”



Thẩm Thất lắc đầu: “không thể nào, Văn Nhất Phi rất biết thương hoa tiếc ngọc.”



Hạ Nhật Ninh lại nói: “Không nói trước được. Nhất Phi tuy không đánh người, nhưng Tiểu Nghĩa thì có thể!”



Thẩm Thất vừa muốn biện giải thay Lưu Nghĩa, thì nghe bàn bên kia vọng lại tiếng Lưu Nghĩa: “Đúng thế, vận may rất tốt nhưng, chúng tôi có mời cô ngồi không?”



Mấy người cùng lúc há to miệng.



Lưu Nghĩa bảnh quá!



Nhanh gọn dứt khoat, nhắm trúng tâm điểm!



Mặt mũi cô giám đốc chăm sóc khách hàng xinh đẹp đúng là sắp không giữ được nữa, cầu cứu nhìn về phía Văn Nhất Phi.



Cô ấy chỉ là thấy Văn Nhất Phi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là gặp qua ở đâu.



Thực sự cũng không trách được cô giám đốc chăm sóc khách hàng xinh đẹp này, mấy người này đến đây chơi, nhưng ai nấy đều ngụy trang thích đáng cả.