Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 276 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Thật ra anh ta rất muốn biết.



Nhưng anh ta lại không muốn điều tra Thẩm Thất



Điều đó thể hiện anh ta không tin tưởng Thẩm Thất.



Anh ta không muốn làm vậy.



Nếu như là lúc trước, anh ta sẽ làm như thế mà không cần phải suy nghĩ.



Nhưng mà bây giờ khác rồi.



Thẩm Thất là giấc mơ tuổi thơ mà anh ấy đã tìm kiếm mười tám năm, và hiện tai cũng là người vợ mà anh hết mực yêu thương, là người phụ nữ mà anh muốn nắm tay đi nốt nửa đời còn lại.



Anh ấy đồng ý tin tưởng Thẩm Thất, và cũng tin tình cảm của họ có thể vượt qua mọi thử thách.



Kẻ thù lớn đến mấy cũng có lớn hơn được Phùng Mạn Luân không?



Không cần biết người đàn ông quấy rối sòng bạc đó là ai, Thẩm Thất cũng sẽ tự biết tính toán.



Cho nên, Hạ Nhật Ninh chọn cách làm ngơ.



Đã nói yêu đến vô tận cũng chỉ là học được cách làm ngơ thôi mà.



Hạ Nhật Ninh của giây phút này, thật sự đã yêu Thẩm Thất đến tận xương tận thịt rồi.



Hình ảnh trong mơ và thực tế hòa lẫn vào nhau một cách hoàn hảo, làm sao mà anh ta không yêu Thẩm Thất sâu đậm cho được.



Cho nên, trong tình yêu, người đầu tiên động lòng sẽ là bên phải hi sinh nhiều hơn hết.



Cho nên, Hạ Nhật Ninh là người không muốn mất đối phương nhất.




Thật không ngờ, anh ấy lại có một quá khứ đau thương như vậy.



Hèn gì mười tám năm trước khi nhặt được anh ở trong rừng, khí chất của anh ấy không hề giống với người khác.



Thì ra là vì làm sát thủ.



Ngay lúc này đây, Thẩm Thất càng tin rằng Trình Thiên Cát chính là anh bạn nhỏ mà mình đã từng gặp mười tám năm trước.



Tại vì anh bạn nhỏ mười tám năm trước cũng từng mang trên mình rất nhiều thù hằn.



Lưu Nghĩa than nhẹ một tiếng, nói: “Cho nên, người đại náo sòng bạc chính là anh à?”



Trình Thiên Cát lẳng lặng gật đầu thừa nhận.



Lưu Nghĩa thở một hơi rồi nói: “Bây giờ bên ngoài đang rất là căng thẳng, bọn người Mãn Thế Giới đang tìm anh. Nếu không phải trùng hợp tôi và Tiểu Thất gặp được anh, chỉ sợ anh đã sớm rơi vào tay bọn họ rồi. Có nhà họ Hạ đứng ra che chở, bọn họ không dám làm gì anh đâu.”



Trình Thiên Cát không trả lời, quay đầu nhìn về hướng Thẩm Thất.



Thẩm Thất trả lời một cách thản nhiên: “Nếu như lo lắng bị anh liên lụy, nếu chê bai xuất thân của anh, em đã bỏ đi lâu rồi, cần gì phải đợi đến giờ? Hôm qua, tiểu Hạ đã nhắc nhở em rồi, nói là bên ngoài đang rất loạn, kêu em phải cẩn thận an toàn. Em mà không liên tưởng đến anh thì em đúng là quá ngốc rồi.”



“Vậy em….” Mắt Trình Thiên Cát sáng lên, nghẹn ngào nói: “Em thật sự không chê xuất thân bẩn thỉu của anh sao? Có thể vì em không biết, thật ra anh…..anh…..anh chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, và đôi khi có nhiệm vụ phải bán rẻ bản thân. Em thật sự không chê anh bẩn sao?”



Thẩm Thất thở nhẹ: “Từ nhỏ đến lớn, anh toàn gặp những chuyện bất hạnh. Hy vọng sau này, anh có thể nắm bắt được cuộc sống của bản thân mình, không bị người khác ức hiếp như vậy nữa.”



Lưu Nghĩa nói: “Anh khùng hay sao? Nếu Tiểu Thất là kiểu người khinh thường người khác, thì sao lại làm bạn với anh chứ?”



Thẩm Thất cười nhẹ: “Em có thể gặp lại anh, đó chính là ơn do ông trời ban cho, làm sao có thể chê bai sự ưu ái của ông trời đối với em chứ?”



Trình Thiên Cát lúc này mới thật sự động lòng: “Anh thật vinh hạnh!”