Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 288 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Thôi Nguyệt Lam có sự đề phòng, không có trực tiếp đi vào, mà là lựa chọn núp ở một bên nghe lén.



Quả nhiên, nghe lén lần này, cho Thôi Nguyệt Lam nghe được nôi dung mà cô nằm mơ cũng không ngờ tới!



Cửa phòng của trong nhà không có đóng kín, âm thanh từ vị trí của cửa phòng tiết lộ ra.



Trình Thiên Cát thấp giọng nói: "Chị Vưu, sao chị lại tới đây?"



Hạ phu nhân ngồi ở phía đối diện của Trình Thiên Cát, thở dài một tiếng nói: "Người của tôi đã nói cho tôi biết, cậu mấy ngày nay vẫn luôn đang hỏi thăm chuyện nhiệm vụ vào mười tám năm trước? Sao đột nhiên muốn hỏi thăm những thứ này? Cậu trực tiếp hỏi tôi thì không được sao?"



Trình Thiên Cát do dự một hồi: "Nhiệm vụ của em không có làm tốt, không dám làm phiền chị Vưu."



"Hừ, lúc thăm dò tin tức, tại sao không có quên lấy danh hiệu của tôi mà điều tra?" Hạ phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Trình Thiên Cát, cậu là tôi từ nhỏ coi tới lớn đấy, cậu là chưa bao giờ từng lừa gạt tôi đấy!"



" Vâng... chị Vưu." Trình Thiên Cát cúi đầu xuống nói: "Chuyện này, là Thẩm Thất nhờ cậy em giúp điều tra đấy."



"Thẩm Thất? Cậu thăm dò cái này để làm cái gì? Cậu mặc dù biết tôi là sát thủ, nhưng lại không biết tôi là tổ chức gì đấy. Cậy sao đột nhiên hỏi thăm về chuyện này rồi?" Hạ phu nhân nghi ngờ mà hỏi: "Cậu cùng cô ấy nhắc qua quan hệ của chúng ta?"



Giọng nói của Trình Thiên Cát hơi hơi cất cao: "Làm sao có? Em làm sao lại làm chuyện như vậy? Chị Vưu, cố ấy hình như có người quan trọng gì ấy, là đã bị chết ở trong tay tổ chức của chúng ta đấy."



"Cái gì?" Hạ phu nhân chợt nhớ tới Hạ Nhật Ninh đã từng cũng hỏi bà, mười tám năm trước có chấp hành qua nhiệm vụ ở trong nước không.



Chẳng lẽ nói, hai người nói đều là cùng một chuyện?



Trình Thiên Cát tiếp tục nói: "Thẩm Thất đã cứu em, chuyện này em không thể không giúp."



"Thù của cha em, cuối cùng cũng là đã trả thù rồi. Cậu đứa nhóc này cũng thiệt là, tại sao không nói cho tôi, kẻ thù của cậu là đang ở trong cái thành phố này?" Giọng nói của Hạ phu nhân hơi mềm: "Nếu như tôi biết được, tôi làm sao lại không giúp cậu?"



Giọng nói của Trình Thiên Cát hơi đắng chát: "Chị Vưu, em không thể làm phiền tới chị nữa. Loại chuyện nhỏ nhặt này, tự chính mình em đi làm là được rồi."



"Cậu nhóc này!" Hạ phu nhân thở dài một tiếng: "Năm đó trong tổ chức quả thực là nhận qua nhiệm vụ ở trong nước. Lúc đó, tôi còn coi như là người ở trong tổ chức, nhiệm vụ này đương nhiên là phân công đến trên đầu của tôi rồi."


"Mọi thứ đều cẩn thận." Hạ phu nhân vỗ vỗ bờ vai của Trình Thiên Cát, quay người liền rời đi.



Chờ sau khi Hạ phu nhân đã rời đi, Trình Thiên Cát gọi điện thoại cho Thẩm Thất: "Tiểu Thất, tôi có lẽ phải tạm thời rời khỏi một khoảng thời gian. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng giúp cô điều tra ra sát thủ chân thật vào năm đó là ai!"



Thẩm Thất kinh ngạc mà hỏi: "Anh muốn đi đâu? Là có nhiệm vụ mới sao? Có gặp nguy hiểm không? Tiền trên người của anh có đủ không?"



Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Thất, Trình Thiên Cảm cảm thấy lồng ngực ấm áp đấy.



Lần đầu tiên trong lúc thi hành nhiệm vụ, có người hỏi anh có gặp nguy hiểm hay không, tiền có đủ hay không.



Bạn thân như vậy, anh không muốn mất đi.



"Không sao, không sao. Chỉ là nhiệm vụ nhỏ, không cần động đao động súng đấy." Trình Thiên Cát trả lời.



Anh đẵ lựa chọn nói dối.



Chỉ có nhiệm vụ nguy hiểm nhất, thu nhập mới có thể càng phong phú, mới có thể mau chóng trả hết toàn bộ nở của tổ chức.



Nhưng mà, anh không muốn khiến Thẩm Thất vì anh mà lo lắng.



Anh thà rằng lựa chọn giấu giếm.



Tiểu Thất lo lắng anh, anh đã rất thấy đủ rồi.



Thẩm Thất nghe được Trình Thiên Cát nói như vậy, quả nhiên thở phào một hơi, nói: "Vậy được rồi, anh chú ý an toàn nhiều chút, gặp được nguy hiểm liền tránh đi, lưu được núi xanh tại không lo không có củi đốt."



"Được." Trình Thiên Cát mỉm cười mà trả lời, hốc mắt bỗng nhiên ướt át.



"Nếu như gặp được phiền toái không thể giải quyết được, thì trở lại đi. Làm người bình thường, cũng rất tốt." Thẩm Thất ôn nhu mà nói: "Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ là bạn."



"Được." Giọng nói của Trình Thiên Cát lại lần nữa nghẹn ngào, nước mắt đầy cả vành mắt.