Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 296 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Trước lúc Phùng Khả Hân tới, cô ta đã bị Phùng Mạn Luân cảnh cáo gắt gao, nếu hôm nay cô dám giở trò với Thẩm Thất thì đời này cô đừng mong quay về nữa.



Phùng Mạn Luân luôn giữ hình tượng quân tử khiêm tốn, điềm đạm, rất ít khi cảnh cáo hung dữ như vậy.



Vì vậy Phùng Khả Hân sợ phát run, quả thực không dám nhằm vào Thẩm Thất nữa.



Nhưng không nhằm vào Thẩm Thất không có nghĩa là buông tha Thẩm Thất.



Do đó Phùng Khả Hân không nhịn được liền thì thầm vài câu vào tai Thẩm Thất.



Có điều cô ta cũng biết ăn nói có chừng mực, chỉ nói những thứ cần nói.



Nhưng chỉ vỏn vẹn mấy câu đó cũng đủ khiến sắc mặt Thẩm Thất thay đổi rõ ràng.



Cô đương nhiên biết chỉ số nhan sắc vượt bậc của Hạ Nhật Ninh được công nhận trên trường quốc tế!



Nhưng thế giới này vẫn còn một người có chỉ số nhan sắc vượt bậc như vậy nữa. Đó chính là anh trai cô, Thẩm Lục!



Trước đây, Thẩm Lục là một người có bệnh tự kỷ, vì vậy trước giờ chưa từng xuất hiện trước mặt người lạ.



Nhưng chỉ vài ngày nữa, Thẩm Lục sẽ hoàn toàn hồi phục sức khỏe và trở thành người bình thường.



Sau khi hắn trở về, chắc chắn sẽ rơi vào tầm ngắm của quần chúng.



Khuôn mặt của hắn cũng rất trái ý trời!



Hắn không thể sánh với Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh có năng lực tự bảo vệ bản thân, còn Thẩm Lục thì không!



Vì vậy khi Thẩm Thất nghe thấy những lời này của Phùng Khả Hân, không hoảng sợ mới lạ đó!



Khi nãy, thấy dáng vẻ vô cùng kỳ lạ của Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân, Thẩm Thất đã biết tên Sùng Minh này không đơn giản rồi.



Hạ Nhật Ninh là nhân vật thế nào chứ?



Cười nói nhàn nhã cũng khiến người ta hồn bay phách lạc.



Nhưng một người đàn ông hô mưa gọi gió như vậy, sao lại không khiến Thẩm Thất kinh hồn bạt vía nhỉ?



Kẻ địch là tên có thủ đoạn vô cùng độc ác, sao Thẩm Thất lại không hoảng sợ nhỉ?



Nhưng cho dù trong lòng có dậy sóng thì trên mặt vẫn không để lộ nửa phần hoảng sợ.



Ít nhất Thẩm Thất vẫn còn biết điều này.



Lúc này khách khứa cũng đến nhiều rồi, Thẩm Thất cố gắng giữ vững tinh thần, mỉm cười đón khách.



Thấy Thẩm Thất không bị đả kích đánh gục, Phùng Khả Hân ôm một bụng tiếc nuối bỏ đi.



Ả Thôi Nguyệt Lam kia không phải luôn tranh giành với Thẩm Thất à?



Sao lại không thấy bóng dáng ả ta đâu?



Đúng là cái đồ chỉ để trưng bày!
Tặng sa mạc, trên thực tế là tặng tài nguyên.



Đương nhiên, cũng có một vài món quà khá nực cười.



Ví dụ một thành viên của hoàng thất, tặng Hạ lão phu nhân một con báo sơ sinh để làm quà mừng thọ.



Vị hoàng thất này vừa tặng quà thì sắc mặt những người đến cùng hắn đều tái nhợt, vội vàng xoay chuyển tình hình bất lợi, tiễn cái thứ vốn không nên tặng kia ra ngoài.



Thân là một thành viên hoàng thất, lại tặng một con vật nuôi để làm quà mừng thọ!



Nếu ở các gia đình bình thường hoặc ở đất nước của họ thì được!



Nhưng đây không phải gia đình bình thường!



Đây là Việt Nam!



Nhập gia tùy tục!



Phải theo kịp tiến độ của mọi người chứ!



Cho dù hung hăng càn quấy, cho dù nhìn đặc công toàn thế giới bằng nửa con mắt như Sùng Minh còn phải ngoan ngoãn biếu một món quà vô cùng đắt giá nữa mà!



Sùng Minh cung kính đem món quà mà hắn cất công chuẩn bị đến trước mặt Hạ lão phu nhân, hành lễ nói: “Bà ơi, cháu chúc bà thọ tỷ nam sơn, sống lâu trăm tuổi.”



Hạ lão phu nhân gật đầu ưng ý, nói: “Sùng Minh cũng đến à!”



“Vâng, cháu không mời mà tới, xin bà đừng quở trách.” Sùng Minh cười xấu xa.



Hạ lão phu nhân nhìn hắn rồi nói: “Không đâu! Cháu có thể đến là quý hóa rồi!”



Có lẽ cũng vì Sùng Minh đến nên toàn bộ căn nhà lớn của Hạ gia đều đặt camera theo dõi.



Hết cách rồi, tên kia quá gian tà.



Nói lời khó nghe một chút chính là, nếu như hôm nay có chuyện khiến hắn không vui, hắn đến tàn sát cả nhà…



Trời ạ, nhiều quan chức cấp cao như vậy!



Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, tất sẽ khiến cả địa cầu này phải rung chuyển mất!



Quả nhiên, Sùng Minh chính là một người không an phận.



Hắn tới nơi này, không quấy rối một chút thì sao có thể xứng với cái bản tính tai họa của hắn chứ?



“Trên đường tới đây, thật trùng hợp, tôi có gặp một tên. Hắn công bố trong tay hắn đang nắm ảnh chụp và video về chuyện thiếu phu nhân của Hạ gia tằng tịu với một người đàn ông khác” Sùng Minh cười nham hiểm, nói tiếp: “Loại chuyện này rất mới mẻ, sao có thể dễ dàng để tuột mất chứ? Vì vậy tôi đã dùng chút tiền để mua lại để làm quà tặng. Hạ Nhật Ninh, cậu sẽ không chê món quà này chứ?”



Lời nói của Sùng Minh vừa dứt, sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.



Cả cơ thể Thẩm Thất đều rơi vào trạng thái hoảng loạn.



Lưu Nghĩa tiến lên muốn đòi công bằng cho Thẩm Thất, nhưng bị Văn Nhất Phi kéo lại. Hắn trầm giọng nói: “Hôm này là ngày gì mà đến phiên cô làm loạn? Yên tâm, chuyện này chắc chắn còn có đoạn sau!”