Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 297 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Người nhà họ Hạ nghe thấy Sùng Minh nói như vậy, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.



Đột nhiên ánh mắt sắc sảo của Hạ lão phụ nhân đảo qua người Sùng Minh, nhưng nụ cười trên khóe môi vẫn không đổi.



Tuy Sùng Minh luôn mồm nói trong tay hắn có ảnh và video Thẩm Thất tặng tịu với những người đàn ông khác, nhưng Hạ lão phu nhân lại không hề tin hắn.



Ảnh và video có thể làm giả, nhưng nhân phẩm của một người thì không thể làm giả được.



Hạ lão phu nhân biết rất rõ Thẩm Thất là người như thế nào.



Nếu nói Thôi Nguyệt Lam dây dưa với những người đàn ông khác, thì Hạ lão phu nhân còn tin được.



Nhưng nếu nói là Thẩm Thất thì bà không bao giờ tin!



Sùng Minh ăn nói hùng hồn như thế, chứng tỏ hắn ta đang giữ thứ gì đó.



E rằng thứ đó sẽ gây bất lợi cho nhà họ Hạ.



Vì vậy, dù thế nào thì cũng phải điều tra rõ ràng.



Bằng không, bất kể chuyện đó có đúng hay không, thì danh tiếng nhà họ Hạ cũng sẽ bị ảnh hưởng.



Hạ lão phu nhân tuyệt đối không cho phép những chuyện như vậy xảy ra.



Hạ lão phu nhân quay đầu nhìn Thẩm Thất, tốt lắm, Thẩm Thất rất bình tĩnh, không hề gấp gáp thanh minh chuyện gì.



Đủ điềm tĩnh, đủ tỉnh táo.



Đây mới đúng là con cháu nhà quyền quý!



Hạ lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Hạ Nhật Ninh, liền thấy ánh mắt hắn đã nổi lên ý định giết người.



Bà lại nhìn về phía Hạ Nhật Kỳ, chỉ thấy nó cau mày, rõ ràng cũng rất bất ngờ.



Hạ lão phu nhân lại nhìn con trai và con dâu mình một lượt, ánh mắt Hạ Quốc Tường lóe lên, chắc hẳn hắn đang ngẫm nghĩ độ thật giả của chuyện này.



Mà sắc mặt của con dâu Vưu Tâm Nguyệt rất lạ!



Thoáng chốc, Hạ lão phu nhân có thể kết luận, chắc chắn Vưu Tâm Nguyệt biết chuyện gì đó!



Quả nhiên đứa con dâu này là một kẻ không an phận!



Vừa mới về đây đã muốn bịa đặt nọ kia rồi?



Hừ, cô ta đã được sự đồng ý của bà già này chưa?



Có điều, nhìn sắc mặt cô ta bỗng chốc trắng bệch, có thể nhận thấy chuyện này không nằm trong tầm tay của cô ta.



Chỉ cần không nằm trong tầm kiểm soát của cô ta thì chuyện này rất dễ giải quyết!


Lưu Nghĩa không hề biết Sùng Minh, cho dù có biết, cô cũng không chút do dự mà đứng ra.



Vì đó là Tiểu Thất, đó là chị em của cô!



Cô tuyệt đối không thể nhìn Tiểu Thất chịu nỗi nhục nhã ở hoàn cảnh quan trọng như thế này.



“E rằng vị tiên sinh này đã nhầm lẫn gì chăng?” Lưu Nghĩa đẩy Văn Nhất Phi ra, bước đến bên cạnh Thẩm Thất, nói to: “Mọi người nhìn cho rõ! Trên tay người phụ nữ trong ảnh và video có một hình xăm. Các người xem lại trên tay của Tiểu Thất có hay không!”



Vừa dứt lời, Lưu Nghĩa quay người nắm lấy tay áo của Thẩm Thất, rồi kéo mạnh ra, hai ống tay áo lập tức bị xé rách!



Ngay sau đó, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen lộ ra trước mắt mọi người.



Hai cánh tay sạch sẽ, không chút tì vết!



Đừng nói là hình xăm, ngay cả một vết sẹo cũng không có.



Những người từng xăm mình đều biết, nếu hình xăm đã được xóa đi, thì vẫn để lại dấu vết, cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể biến mất sạch sẽ.



Trong video có hiển thị ngày tháng quay video, rõ ràng video này mới được quay mấy ngày trước.



Trong thời gian ngắn như vậy, Thẩm Thất hoàn toàn không thể xóa sạch hình xăm trên người, mà không để lại bất cứ dấu vết nào!



Thẩm Thất không ngờ Lưu Nghĩa nói là làm, nên nhất thời luống cuống đứng ngây ở đó.



Lưu Nghĩa cầm tay Thẩm Thất lên, lớn tiếng nói: “Mọi người nhìn rõ chưa? Đây mới là thiếu phu nhân nhà họ Hạ này! Cô ấy rất cao thượng, chính trực, sao có thể làm ra những chuyện bẩn thỉu như vậy được? Nếu các người muốn bêu xấu nhà họ Hạ, hãm hại Thẩm Thất, tốt xấu gì cũng nên tìm một diễn viên đáng tin vào chứ!”



Hành động của Lưu Nghĩa khiến Hạ Nhật Ninh vô cùng tán thưởng.



Nếu hắn nói những lời này thì không thích hợp, nhưng Lưu Nghĩa thì có thể.



Quả nhiên, Sùng Minh giả bộ kinh ngạc kêu lên: “Ấy chết, Hạ tổng, thế mà anh lại cho phép người đàn ông khác xé quần áo của vợ mình trước mặt bao người như vậy? Chẳng lẽ đàn ông Việt Nam ai cũng yếu đuối như này sao?”



Lưu Nghĩa hào sảng vỗ ngực nói: “Vị tiên sinh này, nếu anh bị cận thị thì phiền anh đeo kính vào rồi nói tiếp! Đàn ông Việt Nam có yếu đuối hay không, tôi khó mà nói. Nhưng anh còn chưa nhìn rõ giới tính của tôi mà đã phát ngôn bừa bãi, thì đúng là đui mù. Lưu Nghĩa tôi đi không đổi tên, đứng không đổi họ, tôi là phụ nữ chính hiệu đấy. Tiểu Thất là chị em của tôi, sao tôi lại không thể chạm vào cô ấy? Chúng tôi là bạn bè, là người thân của nhau, vì sao tôi lại không được xé áo cô ấy chứ? Đừng nói là xé hai ống tay áo, cho dù xé hết quần áo trong tủ của cô ấy, thì có liên quan gì đến anh?”



Những người đang có mặt ở đây suýt chút nữa dành cho Lưu Nghĩa một tràng pháo tay.



Nói hay lắm!



Quả nhiên, Sùng Minh lập tức biến sắc.



Bao nhiêu năm qua chưa có kẻ nào dám nói với hắn như vậy!



Lúc Sùng Minh định nổi đóa, Hạ Nhật Ninh vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng ra mặt.



Hạ Nhật Ninh chậm rãi đi đến trước mặt Sùng Minh, bước chân vững vàng, giọng nói rất kiên định: “Bây giờ, liệu Sùng Minh tiên sinh đã học được hai câu ngạn ngữ kia hay chưa? Nếu học xong rồi, anh nên nói với Tiểu Thất một tiếng cảm ơn mới phải, đúng không?”



Vẻ mặt của Sùng Minh càng thêm khó coi hơn: “Bảo tôi cảm ơn ư? Đời này Sùng Minh tôi chưa từng nói cảm ơn bao giờ!”



“Vậy sao?” Hạ Nhật Ninh lập tức rút súng ra, chĩa vào thái dương Sùng Minh, lạnh lùng nói: “Chắc hẳn Sùng Minh tiên sinh đã nghe nói đến kỹ thuật bắn súng của tôi rồi nhỉ. Vậy Sùng Minh tiên sinh có muốn đoán thử xem, là động tác của anh nhanh, hay đạn của tôi nhanh hơn?”