Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 306 :
Ngày đăng: 13:32 30/04/20
Lưu Nghĩa gật đầu nói: “Đúng vậy, tớ nghĩ vậy đó nhưng nghĩ thôi cũng thấy rất khó rồi. Bây giờ tớ cũng chưa có danh tiếng, biết mở sao đây.”
Thẩm Thất cười nói: “Ngốc này, nếu đã là người kinh doanh thì đâu nhất thiết lúc nào cũng phải tự mình đứng ra dạy chứ.”
Lưu Nghĩa gãi đầu: “Hình như là vậy. Có điều dù kinh doanh gì thì tớ cũng đâu có biết cách.”
“Vậy thì đơn giản rồi, dù sao Nhất Phi cũng không có việc gì, kêu anh ấy dạy cậu đi? Chắc chắn anh ấy sẽ vui vẻ làm việc cho cậu.” Thẩm Thất cười ha ha nói.
Lưu Nghĩa lườm, nói với Hạ lão phu nhân: “Lão phu nhân, người nhìn xem tiểu Thất biết bắt nạt người rồi.”
Hạ lão phu nhân cười ha ha nói: “Biết bắt nạt người cũng tốt, nữ chủ nhân nhà họ Hạ được phép bắt nạt người khác chứ không được để người khác bắt nạt.”
Mặt Thẩm Thất giật giật.
Hạ lão phu nhân hóm hỉnh nói: “Vừa hay các cháu đến tìm, ta cũng nói luôn với cháu chuyện này.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa liền ngồi thẳng dậy, bộ dạng chăm chú nghe giáo huấn.
Hạ lão phu nhân tiếp tục nói: “Chuyện sáng nay khiến cháu chịu thiệt rồi. Cháu rất tốt, cũng không khiến ta thất vọng. Ta tin cháu, con cái nhà họ Thẩm không có đê tiện như vậy. Chuyện này là đổi trắng thay đen, chắc chắn là vậy. Rất nhiều chuyện có lẽ sẽ khiến cháu ấm ức chút đó. Mẹ chồng cháu mới về nhà họ Hạ, nếu trực tiếp đuổi nó đi thì sẽ biến nhà họ Hạ thành trò cười mất. Nó làm ra chuyện như vậy, ta đã phạt nó rồi. Cháu nhẫn nhịn chút đi, đừng truy cứu chuyện này nữa nhé.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa liền phản ứng lại.
“Bà nội à, tất cả đều nghe theo bà ạ. Cháu cũng không định truy cứu chuyện này.” Thẩm Thất vội đáp lại: “Chuyện này, cháu cũng không muốn khiến bà khó xử, không muốn Nhật Ninh khó xử, cũng không muốn Hạ gia khó xử. Dù sao cháu cũng đâu chịu tổn thất gì đâu. Chuyện này, cháu đều nghe bà hết.
Hạ lão phu nhân gật đầu. Đúng là không uổng khi thương yêu đứa cháu dâu này.
Đúng là rất hiểu chuyện.
“Được, đợi qua hôm nay, đợi qua tiệc mừng thọ.” Hạ lão phu nhân phiền lòng nói: “Ta đã dặn người bên dưới rồi. Mẹ chồng cháu chỉ là phu nhân Hạ gia trên danh tiếng, còn tất cả mọi thứ của Hạ gia, đều do cháu làm chủ.”
“Điều này…” Thẩm Thất do dự: “Được không ạ?”
“Sao không được?” Hạ lão phu nhân bá đạo mà uy nghiêm nói: “Ở Hạ gia, ta nói là được! Ta nói ai quản là người đó có tư cách quản! Ngoài ra, ba mẹ chồng cháu không được ở nhà họ Hạ, sẽ phải ở ngoài biệt thự. Ta nhìn thấy nó là tức sôi máu!”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa thân là vãn bối, nên không thể tiếp lời.
“Ta nói rồi, người chịu thiệt phải được bồi thường! Nếu không trên đời này lấy đâu ra công đạo.” Hạ lão phu nhân nói: “Thế khác nào ta không có mặt ở đây.”
“Bà nội thật lợi hại!” Giọng Hạ Nhật Ninh truyền đến từ cửa.
Thường nói đến tháng mười hai thì ngày nào cũng như đón tết.
Quả thật không sai.
Lễ Laba của Hạ gia chính là phát lì xì cho người làm trong nhà.
Thẩm Thất thân là thiếu phu nhân của Hạ gia, để chuẩn bị đón lễ phải bận bù đầu, có thể nói là quay chong chóng.
Những người khác đều biết tình hình của cô nên cũng không đến làm phiền.
Một bên, sau khi kết thúc tiệc, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt quay về biệt thự riêng.
Việc đầu tiên chính là điên cuồng tìm Thôi Nguyệt Lam.
Họ phải hỏi cho rõ rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì mới được.
Vưu Tâm Nguyệt phát điên rồi. Nhờ có tai mắt của Hạ gia ở đây, không quá nửa ngày đã tìm được Thôi Nguyệt Lam ở một nhà nghỉ.
Khi Vưu Tâm Nguyệt thấy Thôi Nguyệt Lam một thân bê bối tự hạ thuốc mình, cả người đều kinh ngạc!
“Lam Lam, con sao vậy?” Vưu Tâm Nguyệt khó tin nhìn Thôi Nguyệt Lam đeo khẩu trang, trên người đầy mùi lạ.
Thôi Nguyệt Lam nhìn Vưu Tâm Nguyệt, nheo mắt nói: “Không phải bà lên báo nói đoạn tuyệt quan hệ ba mẹ nuôi với tôi rồi sao? Bà đến đây làm gì? Tôi bị bà hại thảm như vậy chẳng lẽ không trốn đi được sao?”
Dù sao Thôi Nguyệt Lam cũng được Vưu Tâm Nguyệt nuôi lớn, ắt có cảm tình.
Nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Thôi Nguyệt Lam, Vưu Tâm Nguyệt rất đau lòng.
“Ta làm vậy là do phu nhân ép thôi!” Vưu Tâm Nguyệt bước lên một bước: “Con làm sao vậy?”
Thôi Nguyệt Lam cười lạnh: “Bị ép ư? Đúng vậy! Người họ Hạ các người nói gì chả đúng. Bộ dạng tôi như vậy sao dám gặp người ta chứ? Tôi thà chết đi còn hơn!”
Thôi Nguyệt Lam nói xong, giả bộ định nhảy xuống dưới lầu.
Vưu Tâm Nguyệt kéo cô ta lại: “Đợi đã, trên người con là…”
“Hôm đó tôi định xem náo nhiệt, nhưng nào ngờ đám côn đồ đó tưởng tôi là Thẩm Thất nên…” Thôi Nguyệt Lam bụm miệng, bám lấy Vưu Tâm Nguyệt, bước xuống bậc không nhảy lầu nữa. Cô ta nói tiếp: “Đều tại Thẩm Thất đó! Nếu không tại cô ta thì sao tôi ra nông nỗi này chứ? Mẹ, con vẫn nên gọi người một tiếng mẹ! Nhìn thấy con như vậy, mẹ không hận Thẩm Thất sao?”
“Ta…” Vưu Tâm Nguyệt thừa nhận, bà bị bộ dạng hiện giờ của Thôi Nguyệt Lam làm cho ghê tởm.