Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 311 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Sau khi trò chuyện sơ qua, mọi người đều được Thẩm Tử Dao mời đến dùng bữa.



Một nhà bốn người, ngồi quanh trước bàn ăn, nếm thử một bàn thức ăn ngon.



Thẩm Thất cảm thấy mình thật hạnh phúc.



Nếu như bố con sống, thì tốt biết mấy!



Bố thấy được cảnh hạnh phúc này, chắc bố cũng sẽ vui lắm đây?



Thẩm Thất nhớ đến lúc ở nghĩa trang, bố đến trong giấc mơ của mình, bố nói với mình, mình làm rất tốt.



Nhưng mình vẫn cảm thấy chưa đủ.



Nếu như có thể tìm thấy tên hung thủ kia, thì mới tuyệt vời.



Hạ Nhật Ninh cũng là nhân vật đáng gồm.



Anh ấy biết dựa vào từng trường hợp, mà thay đổi khí chất.



ở bên ngoài, khí thế anh ấy rất mạnh, sát phạt quyết đoán của đế vương.



Trước mặt người nhà, anh ấy là vãn bối, là chồng, là bạn bè.



Anh ấy luôn tuân thủ một câu nói: người đàn ông thật sự có bản lĩnh, khi đối mặt với người thân của mình, nhất định là một làn gió mùa xuân, chứ không phải đem những rắc rối chưa hoàn thành ở bên ngoài đem về nhà.



Thẩm Tử Dao quả không thẹn là nhà nghệ thuật.



Một bữa ăn gia đình tuy không đẹp giống như đầu bếp nhà hàng năm sao, nhưng cũng có thể nói là độc đáo, khiến con người ta sảng khoái.



Một nhà bốn người cứ thế vui vẻ mà ăn bữa cơm này.



Sau khi ăn cơm, Thẩm Lục đem những việc tai nghe mắt thấy trong khoảng thời gian ở nước ngoài, đều kể với Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất.



Thực ra mấy chuyện này, Thẩm Thất đều biết, nhưng cô ấy vẫn thích nghe.



Bởi vì, đây là lần đầu tiên trong suốt 18 năm qua anh hai nói nhiều nhất.



Cô ấy rất trân trọng.



Không cần biết Thẩm Lục nói gì, cô ấy đều thích nghe.



Hôm đó, họ nói rất nhiều rất nhiều chuyện, nhiều đến mức Thẩm Thất muốn khóc.



Cho đến nửa đêm, Thẩm Thất mới miễn cưỡng đi về cùng Hạ Nhật Ninh.



Không phải muốn rời khỏi, mà là thể không rời khỏi.



Nhà bên đây quá nhỏ, ở không được nhiều người.
Chỉ cần là con người, đều sẽ có điểm yếu.



Cô ấy đang chờ Thẩm Thất lộ ra, điểm yếu chí mạng đó.



Cho nên khoảng thời gian này, Thôi Nguyệt Lam và Vưu Tâm Nguyệt đều rất yên tĩnh.



Một chút dấu hiệu gây chuyện cũng không có.



Hạ lão phu nhân thấy Vưu Tâm Nguyệt ngoan ngoãn như thế, trong lòng cũng có chút hả giận, cũng không thèm tính toán so đo mấy chuyện đó với Vưu Tâm Nguyệt nữa.



Cho nên, thời gian trôi qua liền tới 23 tháng chạp.



Tại đất Việt Nam này, 23 tháng chạp là tết nhỏ của miền Bắc, 24 tháng chạp là tết nhỏ của miền Nam.



Bây giờ, Nam Bắc tương tác, mọi người đều hạnh phúc bên nhau.



Hôm nay, Thẩm Thất cần phải đi cùng Hạ Nhật Ninh đến chung cư nhạ họ Hạ ăn cơm.



Hơn nữa cô ấy thân là thiếu nãi nãi, vẫn phải chịu trách nhiệm một số việc trong nhà.



Đối với việc này, Thẩm Lục và Thẩm Tử Dao đùng bày tỏ thấu hiểu.



Cho nên, mấy ngày này, Thẩm Thất đều phải ở nhà họ Hạ bận trong bận ngoài, không có thời gian rảnh ra ngoài.



Thẩm Lục thân là đàn ông, nên tất nhiên phải gánh vác nhiệm vụ chăm sóc gia đình!



Thẩm Tử Dao là họa sĩ, có lúc một khi bận, thì quên cả thời gian, Thẩm Lục cứ phải phụ trách nhiệm vụ chăm sóc cho mẹ.



Mấy hôm nay, người chơi cuộc chiến công thủ lần nữa lại liên hệ với Thẩm Lục, muốn mời Thẩm Lục tiếp tục chơi chung.



Nửa năm nay, vì không có Thẩm Lục, ưu thế khi xưa dần dần đã bị đối phương lấy lại. Bây giờ thấy Thẩm Lục xuất hiện, ai nấy đều vui mừng rõ thấy, đều đến tìm Thẩm Lục ra tay. Hơn nữa hào phóng bày tỏ, số tiền cược lần này đều thuộc về Thẩm Lục.



Thẩm Lục bày tỏ là sẽ suy nghĩ chuyện này.



Ở chỗ khác, Sùng Minh bên kia cãng nhận được tin.



“Ông Sùng Minh, hacker cao cấp gì đó kia đã xuất hiện. Cậu ta hình như cũng ở thành phố Vinh.” Một thuộc hạ không chắn chắc lắm nói, bất ngờ đến quá đột xuất, nên hắn ta cũng không chắc chắn.



Lần này cũng xem là trùng hợp, kịp thời xác định vị trí cậu ta.



Thế nhưng chỉ có thể biết được cậu ta ở thành phố Vinh, thế nhưng không biết nơi nào của thành phố Vinh.



Phải biết là thành phố Vinh khá lớn.



Chỉ dân số thành phố thôi cũng đã gần chục triệu người, càng không cần phải nói các thị trấn huyện xã phụ thuộc khác.



Ánh mắt Sùng Minh lóe sáng: “Rất tốt rất tốt. Thành phố Vinh đúng là mảnh đất tốt với tôi. Tiếp tục điều tra! Nếu mà vẫn tra không ra, thì đừng ăn tết nữa!”