Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 310 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Thẩm Lục quả thực không biết băng bó viết thương cho người khác, khi hắn bôi thuốc cho Sùng Minh không phải bôi quá nhiều thì cũng bôi có chút xíu.



Có chỗ còn cần khâu lại vết thương nữa.



Thẩm Lục liên tục tỏ ý hắn không biết khâu vết thương, nhưng Sùng Minh lại cứ đè lên tay Thẩm Lục, bắt hắn khâu.



Trên trán Thẩm Lục rịn mồ hôi hột lấm tấm, ngón tay cầm kim tiêm run lẩy bẩy, xuyên qua da thịt, khâu thành một vết thương dài như con rết.



Chờ sau khi Thẩm Lục khâu xong, Sùng Minh thậm chí còn bắt Thẩm Lục chụp một tấm hình để nhìn thành quả của vết khâu đó.



Sau khi nhìn thấy vết vá chằng chịt thảm không đỡ nổi của Thẩm Lục, Sùng Minh lại rộng lượng tán thưởng: “Mỹ nam đúng là mỹ nam! Khâu vết thương thôi mà cũng xuất sắc như vậy!”



Lúc này, Sùng Minh mới đặt thẳng bức ảnh khiến người ta thấy mà phát hoảng kia làm hình nền.



Thẩm Lục nghĩ đầu óc của người đàn ông này chắc chắn có vấn đề.



E rể hắn đã đủ tự luyến rồi, người này còn tự luyến hơn cả Hạ Nhật Ninh!



Xử lý xong các vết thương khác, Thẩm Lục đứng dậy khỏi giường, nói: “Những gì có thể giúp tôi đã giúp hết rồi, tôi có thể đi được chưa?”



Sùng Minh cũng chậm rãi bò dậy khỏi giường, cứ híp mắt nhìn Thẩm Lục như vậy: “Cậu có thể đi, nhưng nói cho tôi biết tên cậu đi.”



Thẩm Lục không nói gì, cứng cỏi nói: “Anh biết tên tôi để làm gì?”



Sùng Minh nở nụ cười nham hiểm: “Vậy cậu muốn tôi làm gì?”



Thẩm Lục hừ một tiếng, xoay người muốn đi.



Bấy giờ, Sùng Minh không ngăn cản hắn, chỉ nhẹ nhàng nói rằng: “Tôi cược chúng ta sẽ gặp lại, cậu tin không?”



Bước chân của Thẩm Lục bỗng dừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục bước ra ngoài.



Cửa phòng mở ra, những người đứng bên ngoài chính là thuộc hạ của Sùng Minh.



Không có sự phân phó của Sùng Minh, bọn họ không dám thả Thẩm Lục đi.



Thẩm Lục quay đầu lại nhìn Sùng Minh nói: “Vậy cứ chờ xem.”



“Được” Sùng Minh gật đầu. Nói với thuộc hạ: “Để cậu ta đi.”



Nghe thấy mệnh lệnh của Sùng Minh, mấy người kia liền rẽ ra nhường đường.



Thẩm Lục không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, nhanh chóng rời đi.



Hắn vừa rời khỏi khách sạn, Thẩm Thất liền gọi điện thoại đến: “Anh à! Anh đang ở đâu đó? Sao chú Huy nói anh ra ngoài khá lâu rồi?”




Nếu hai tai họa này cùng xuất hiện, vậy tiêu đời rồi, thế giới này sẽ không còn ai tin tưởng vào tình yêu nữa.



Mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, đều sẽ đắm chìm hoàn toàn.



Thẩm Lục cứ cúi đầu nhìn Thẩm Thất như vậy, mở miệng giống như đang nói mê: “Tiểu Thất.”



Thẩm Thất nghẹn ngào một hồi rồi gật đầu: “Anh trai, hoan nghênh về nhà!”



Thẩm Lục dang tay ôm Thẩm Thất giống như khi còn bé vậy. Thẩm Thất nhào vào lòng Thẩm Lục, gắt gao ôm lấy tấm lưng của Thẩm Lục.



Thẩm Lục cũng nhẹ nhàng dựa vào người Thẩm Thất giống lúc nhỏ.



Mặc cho thế giới xoay chuyển thế nào, mặc cho thân phận của hai người họ đã thay đổi ra sao.



Cái tình cảm ăn ý đã được nuôi dưỡng từ nhỏ kia sẽ vĩnh viễn không thay đổi.



Hạ Nhật Ninh đứng bên cạnh, thấy anh vợ ôm vợ mình, lại còn ôm rất chặt nữa, chỉ có một từ để miêu tả cảm giác nơi đáy lòng hắn lúc này đó là “ghen”.



Nhưng đây là anh vợ chân chính của hắn!



Sao hắn lại có thể ghen với người ta được chứ, phải làm sao đây?



Thẩm Tử Dao rưng rưng nói rằng: “Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi!”



Thẩm Thất nghe thấy lười nói của Thẩm Tử Dao, bấy giờ mới buông lỏng tay ra, kéo Thẩm Lục tiến đến, nói rằng: “Mẹ đã chuẩn bị cho anh cả một bàn thức ăn đó!”



Thẩm Lục ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Dao, tiến lên một bước, không nói không rằng ôm chầm lấy Thẩm Tử Dao, thì thầm nhè nhẹ vào bên tai Thẩm Tử Dao: “Mẹ ơi.”



Hắn ôm chặt lấy bà, gọi bà giống như thủa ấu thơ vậy.



Thẩm Tử Dao nước mắt lưng tròng, cậu bé ngày nào còn nhõng nhẽo bắt bà bế giờ đã thành một người đàn ông tuấn tú như vậy rồi.



Khi bé còn bế bồng, nay đã cao lớn như vậy rồi.



Mọi thứ đều tốt rồi, cả nhà đều ở đây.



Thẩm Tử Dao gật đầu, nghẹn ngào nói: “Được rồi, về nhà là tốt rồi.”



Hạ Nhật Ninh ho khan một tiếng, nói: “Thẩm Lục về nhà là tốt rồi, chúng ta nên vui mừng mới đúng.”



“Đúng, đúng vậy, chúng ta phải vui vẻ mới đúng.” Thẩm Thất quyệt nước mắt nói rằng: “HIện tại, cuối cùng cả gia đình chúng ta cũng được sum vầy rồi, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”



Thẩm Lục buông Thẩm Tử Dao ra, gật đầu đầy kiên định với Thẩm Thất: “Chúng ta vĩnh viễn không xa lìa.”