Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 309 :
Ngày đăng: 13:32 30/04/20
Thẩm Tử Dao nghĩ thấy cũng phải.
Vì sự kiện ở bữa tiệc mừng thọ mà bây giờ Thẩm Thất đã thành người nổi tiếng nửa vời rồi.
Bất kể đi đến đâu cũng có người vây lấy cô xin chụp ảnh chung.
Khiến Thẩm Thất sợ đến mức mấy ngày này không dám ra đường nữa.
Thẩm Tử Dao cũng hiểu được tâm lý của Thẩm Thất, bà nói với cô: “Cũng tốt, chúng ta ít ra đường một chút cũng không sao, cứ ở nhà đợi cũng được mà.”
Thẩm Thất ngả đầu vào vai Thẩm Tử Dao, đáp lời bà: “Mẹ ơi, con thực sự rất vui! Cứ nghĩ đến việc anh trai con đã về, gia đình chúng ta có thể đón một năm mới sum vầy, con vui đến mức muốn khóc. Con đã nghĩ và mong về ngày này từ rất lâu rồi, nghĩ đến mức sắp có nếp nhăn trên mặt. Con không ngờ có ngày mong ước của con lại thành sự thật.”
Thẩm Tử Dao giơ tay xoa đầu Thẩm Thất: “Tiểu Thất, những năm qua con đã phải cực khổ rồi.”
Thẩm Thất ôm ngang eo Thẩm Tử Dao mà lắc đầu nguầy nguậy: “Không khổ ạ. Nếu như có thể tìm được hung thủ sát hại ba con năm đó, khổ thế chứ khổ nữa con cũng thấy xứng đáng.”
Thẩm Tử Dao buông tiếng thở dài: “Con hà tất phải cố chấp với chuyện này như thế?”
“Con không có cách nào tha thứ cho kẻ đó được.” Nước mắt của Thẩm Thất bỗng chốc lăn dài trên má: “Nếu như không vì tên hung thủ đó, ba con sẽ không chết, anh trai con sẽ không đổ bệnh suốt mười tám năm. Mười tám năm nay không dễ dàng gì. Nếu như không vì anh trai, con đã nghĩ đến chuyện chết quách đi cho rồi. Nhưng con không làm thế được. Anh con bị bệnh cần người chăm sóc. Nếu như con chết rồi, Thẩm Cương và đám người thân của hắn sẽ chèn ép anh trai con đến chết mất. Cho nên con phải cắn răng kiên trì. Chỉ cần họ chịu bỏ tiền cứu chữa cho anh, bảo con làm gì con cũng làm.”
“Lúc đó con chỉ có một ý nghĩ, là không để người ta bắt nạt anh trai con. Con luôn tin rằng, thế nào anh trai con cũng khỏe lại! Mẹ xem, con nói đúng mà? Anh con cuối cùng cũng hết bệnh rồi! Mà gia đình chúng ta cũng đoàn tụ rồi!” Thẩm Thất gồng căng cánh tay lên, giấu đi những giọt nước mắt: “Bây giờ con chỉ còn lại một nguyện vọng cuối cùng, đó là điều tra được hung thủ đã sát hại ba con năm đó, trả lại công bằng cho ba con.”
Thẩm Tử Dao lắc đầu: “Được rồi, nếu con đã kiên quyết thế thì mẹ sẽ ủng hộ đến cùng. Mẹ cũng muốn xem thử kẻ đó rốt cuộc là người như thế nào, hắn nỡ ra tay giết một người dân bình thường tay không tấc sắt được sao?”
Thẩm Thất khẽ khàng an ủi mẹ: “Mẹ, tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Đến ngày mười sáu tháng Chạp.
Thẩm Lục đặt chân lên mảnh đất Việt Nam rất đúng hẹn.
Chỉ có điều hắn không ngồi máy bay đến thẳng thành phố Vinh, vẫn phải quá cảnh từ nơi khác.
Thẩm Lục vừa xuống máy bay, chưa kịp đến quầy tiếp tân làm thủ tục quá cảnh đã thấy có thứ gì đó chọc vào lưng mình: “Này, giúp đỡ nhau tí nhỉ.”
Thẩm Lục lập tức hiểu ra.
Đối phương cầm một khẩu súng.
Dù Thẩm Lục không biết làm sao mà đối phương mang được vũ khí lên máy bay, nhưng nếu đối phương đã chọn mình, vậy thì mình không thể thoát được.
Lê Huy đứng phía trước vô cùng hứng khởi, hiển nhiên đã nóng lòng muốn quay về lắm rồi.
Thẩm Lục không muốn liên lụy đến Lê Huy, lập tức nói với Lê Huy: “Chú Huy, chú cứ đi làm thủ tục quá cảnh trước, cháu gặp được một người bạn cũ, cháu đi nói chuyện với bạn một lát.”
Lê Huy do dự: “Thế sao được? Tôi phụ trách chăm sóc cho cậu mà.”
Thang máy vang lên một tiếng “tinh” rồi dừng lại, Sùng Minh ép Thẩm Lục vào phòng rồi nói với thuộc hạ: “Đặt thuốc xuống rồi biến hết đi.”
Đám thuộc hạ không dám hé răng dị nghị, đặt đồ đạc xuống rồi lục tục rời đi.
Sùng Minh không hề kiêng dè, cởi bỏ áo ngoài trước mặt Thẩm Lục, để lộ cơ thể đầm đìa máu tươi.
Thẩm Lục kinh hoảng đến đờ đẫn trong phút chốc.
Người đàn ông này sao lại bị thương nặng thế.
Vậy mà ban nãy hắn còn có tâm trạng để trêu đùa mình?
Người đàn ông này không biết đau à?
Sùng Minh liếc mắt nhìn Thẩm Lục, nói một câu hời hợt: “Có gì đâu, bị xiên vài nhát thôi mà. Tôi chỉ trêu chọc người ta đôi câu mà người ta ghi thù thế đấy, dám phái người truy sát tôi giữa đường, nếu như tôi không có nhiều đường lui, chắc đã chết trong tay người kia rồi.”
“Ai thế?” Thẩm Lục không nén nổi tò mò mà hỏi.
Sùng Minh khẽ nheo mắt, thản nhiên đáp lời: “Một người đàn ông có nhan sắc ngang cỡ cậu.”
Thẩm Lục bỗng chốc nhớ tới Hạ Nhật Ninh.
Trên thế giới này, nếu như có một người dám tự xưng ngang hàng về nhan sắc với hắn, vậy chỉ có Hạ Nhật Ninh thôi.
Lẽ nào người truy sát Sùng Minh là Hạ Nhật Ninh?
Sùng Minh không hề kiêng kỵ vết thương trên cơ thể, hắn dùng nước cưỡng ép bản thân rửa sạch vết thương, sau đó kéo tấm thân nhỏ nước tong tỏng nằm sấp lên giường, dùng giọng điệu không thể chân thật hơn nói với Thẩm Lục: “Nào, bôi thuốc giúp tôi đi!”
Thẩm Lục hơi do dự, hắn rất muốn nói hắn đâu phải bác sĩ.
Nhưng nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt và vết thương kinh hãi trên cơ thể Sùng Minh, hắn không cầm lòng được mà bước về phía trước, xách hộp cứu thương lên.
“Bôi thuốc cho anh xong, tôi bắt buộc phải rời khỏi đây.” Thẩm Lục nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
Sùng Minh cười cười: “Được thôi.”
Chỉ cần hắn muốn tìm, không có người nào mà hắn không tìm được.
Chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Chàng trai này, hắn “chấm” rồi!
Thẩm Lục nghe hắn nói vậy, dường như thở phào được một hơi, sau đó mới quỳ một chân xuống giường, cẩn thận xử lý vết thương cho Sùng Minh.