Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 308 :
Ngày đăng: 13:32 30/04/20
Luna cũng nổi giận: “Anh khen em một câu, nói em là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới thì em sẽ đưa cho anh!”
Thẩm Lục nhìn cô một cái, không nói lời nào mà quay đầu bước đi.
Luna không ngờ Thẩm Lục lại khô khan, không biết lãng mạn tới mức này!
Cô đứng tại chỗ, giậm chân một cái, buông thú nhồi bông ra rồi lập tức đuổi theo.
Chưa đuổi theo được mấy bước, Luna đã bị cảnh sát chặn lại: “Người đẹp này, có người khiếu nại cô có hành vi quấy rối anh ta.”
Luna nghe xong, thiếu chút nữa bị chọc giận, chỉ vào mũi mình rồi nói: “Các anh đều gọi tôi là người đẹp, vậy thì tôi việc gì phải đi quấy rối người khác?”
Hai cảnh sát quay đầu, đánh giá bề ngoài của Thẩm Lục rồi lại nghiêm túc trả lời Luna: “Nếu như là người khác báo án thì có lẽ là báo án giả nhằm lừa gạt cảnh sát, nhưng nếu là do vị tiên sinh kia báo án thì nguyên nhân báo án này được chấp nhận!”
Ý của hai cảnh sát kia là vị tiên sinh này có vẻ ngoài đẹp hơn cô nên nếu là hắn báo án thì hoàn toàn đúng với tình hình thực tế.
Lỗ mũi Luna suýt chút nữa bốc khói vì tức.
Trong thời gian Luna bị hai cảnh sát quấn lấy tra hỏi, Thẩm Lục đã lẳng lặng rời khỏi đó. Hắn về lại chỗ quầy hàng lúc đầu, mua con thú nhồi bông kia.
Người bán hàng nói với Thẩm Lục bằng vẻ mặt hâm mộ: “Anh mua cho bạn gái à?”
Trời ạ! Trên đời này, rốt cuộc người phụ nữ nào mới có thể đủ tư cách đứng bên cạnh người đàn ông này mà không bị dìm xuống đây?
Bề ngoài của người đàn ông này quá nghịch thiên rồi, quả thật là bất chấp lý lẽ luôn!
Ngay cả trong truyện tranh hay hoạt hình cũng chưa có người nào đẹp tới mức này đâu!
Nếu hắn không mặc đồ vest, không có yết hầu, không có giọng nói nam tính như thế thì bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng hắn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Dù sao phụ nữ Âu Mỹ đều có ngũ quan khá sắc sảo.
Đàn ông cũng không khác phụ nữ bao nhiêu!
Nhưng nét đẹp của Thẩm Lục là sự tồn tại vượt qua cả chủng tộc.
Nghĩ thử xem, người có thể được thế giới công nhận không kém cạnh gì so với Hạ Nhật Ninh cực kỳ đẹp trai kia thì làm sao có thể là người thường được?
Đôi mắt Thẩm Lục cong nhẹ, miệng khẽ nở nụ cười: “Là mua cho em gái!”
Nụ cười này của Thẩm Lục đúng là sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.
Tất cả mọi người ở đây đều bị vẻ đẹp này giết chết tại ngay tại chỗ.
Nhân viên bán hàng ngơ ngác nhìn Thẩm Lục, thậm chí cô ấy cũng quên luôn cả việc thu tiền.
Ánh mắt Thẩm Lục lóe lên, đợi một hồi mới lên tiếng: “Có thể tính tiền chưa?”
Chỉ cần hai đứa con của bà sống vui vẻ, cho dù bà phải tiếp tục chịu khổ thì cũng đáng!
Thẩm Thất lau nước mắt, nói với Thẩm Lục: “Mẹ đang khóc! Nhiều năm qua, mẹ đã rất vất vả!”
Thẩm Lục gật đầu: “Anh biết mà!”
Thẩm Thất lau nước mắt còn đọng ở khóe mắt: “Anh ơi, mau về đi! Chúng ta đã chờ quá lâu rồi! Mười tám năm, em chờ anh đã mười tám năm rồi!”
“Tất nhiên anh phải về rồi!” Thẩm Lục nhìn Thẩm Thất bằng ánh mắt cưng chiều: “Mấy năm nay, Tiểu Thất đã vất vả rồi! Trước kia là Tiểu Thất bảo vệ anh, hiện tại, tới phiên anh bảo vệ Tiểu Thất nhé!”
Thẩm Thất gật đầu: “Anh, nhà mà trước kia anh ở đã được em mua lại rồi! Nó được đứng tên của em. Mẹ đã sửa chữa lại rồi, chỗ đó chính là ngôi nhà chung của chúng ta!”
“Được!” Vành mắt Thẩm Lục cong cong.
Em gái là tri kỷ nhất!
Hắn thích em gái nhất!
Thẩm Thất lại lau nước mắt: “Em có rất nhiều lời muốn tâm sự với anh nhưng mẹ khóc dữ quá! May mà anh cũng sắp trở về rồi nên không cần phải gấp gáp nói ngay bây giờ! Anh à, em không nói chuyện với anh nữa, anh phải mau về đó! Em đi dỗ mẹ đây!”
“Ừ!” Thẩm Lục nhẹ nhàng trả lời: “Nói với mẹ là anh rất yêu mẹ!”
Thẩm Thất cười, gật đầu đồng ý.
Hai bên đều mở loa ngoài.
Vì thế, lời mà Thẩm Lục nói với Thẩm Thất, Thẩm Tử Dao đều nghe thấy hết.
Khi bà nghe thấy con trai nói câu kia, cả người bà kích động, giống như không còn là chính mình nữa.
Mặc kệ Thẩm Thất khuyên thế nào, bà vẫn không thể ngăn nước mắt mình tuôn rơi.
Thẩm Thất không còn cách nào khác đành để mặc cho Thẩm Tử Dao trút hết tất cả uất ức nhiều năm qua ra ngoài, cô ngồi bên cạnh chịu trách nhiệm đưa khăn giấy để Thẩm Tử Dao khóc cho đủ.
Khóc khoảng nửa tiếng, Thẩm Tử Dao mới từ từ ngừng lại, thấy Thẩm Thất còn đang yên lặng đưa từng tờ khăn giấy cho mình thì bà mới vỗ nhẹ vào tay Thẩm Thất: “Con cũng không chịu khuyên nhủ mẹ!”
“Con khuyên được sao?” Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Con không để mẹ khóc đủ thì con là đứa bất hiếu mất!”
Nói xong, hai mẹ con phì cười.
Thẩm Thất nói tiếp: “Đến lúc đó, chúng ta cứ ở nhà đợi anh trai về là được! Ở sân bay sẽ có người đặc biệt tới đón!”
Thẩm Tử Dao hỏi ngược lại: “Chúng ta không thể tự đi đón à?”
Thẩm Thất chỉ vào mặt mình rồi nói: “Hiện tại, con cũng không dám xuất hiện ở nơi công cộng. Mấy ngày nay, vì liên quan tới đại thọ của bà nội, con sắp trở thành một nửa người của công chúng rồi. Nếu như con đi đón anh trai thì không biết sẽ bị đám paparazi kia viết thành cái gì!”