Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 327 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


“Cái gì quả nhiên là như thế?” ngón tay Sùng Minh đột nhiên nắm chặt, tự nhiên hắn ta có chút khẩn trương.



Thẩm Lục trả lời một cách nghiêm túc: “Khi tôi đắp thuốc cho cậu tôi thấy trên người cậu có rất nhiều vết thương, hơn nữa còn rất kỳ lạ, có vết cào có vết trúng đạn có cả vết trúng tên. Thì ra là do như thế, cho nên vết sẹo của cậu mới phong phú như vậy.”



Sùng Minh đột nhiên cạn lời, đồng thời tay cũng buông lỏng ra.



Người đẹp đúng là người đẹp.



Điếm quan tâm cũng khác người thường như thế.



Thẩm Lục tiếp tục nói: “Tôi đọc qua sách, trên người có quá nhiều sẹo, sẽ ảnh hưởng đến bài tiết của cơ thể.”



Nghe Thẩm Lục nói một cách nghiêm túc hoàn toàn không cùng một chủ đề, Sùng Minh cảm thấy, hắn ta hình như phát hiện ra một châu lục mới.



Cho nên cả việc hắn ta muốn tạo bầu không khí đau buồn, đều không làm được.



Thẩm Lục thấy Sùng Minh không nói nữa, thế là hỏi: “Đã kể hết rồi sao? Thế thì cậu có thể đi nghỉ ngơi được rồi,nhớ chuyển khoản cho tôi, nếu tiền không tới tài khoản, sau này tôi không đến đây nữa.”



Sùng Minh: “.”



Tại sao lối tư duy của người đẹp lại kỳ lạ như thế?



Thẩm Lục đã nằm lên sofa, một vẻ tôi muốn đi ngủ, với tư thế cậu không được phép làm phiền tôi.



Sùng Minh chịu đựng cả đống nội thương, cứ thế ngoan ngoãn nằm lên trên giường đi ngủ.



Thẩm Lục đúng thật là nằm trên sofa ngủ một giấc.



Sáng hôm sau kiểm tra tài khoản, trong đó quả nhiên nằm một khoản tiền thù lao.



Thẩm Lục vui vẻ hài lòng mà đi về.



Sau đó Sùng Minh không đến tìm Thẩm Lục nữa, không phải là chịu quá nhiều nội thương, thì chính là không có thời gian.



Thẩm Lục cũng không quan tâm tên đàn ông xui xẻo nay đang làm gì.



Mọi người ai làm việc nấy, thời gian trôi qua liền đến 28 tháng chạp.



Ngày hôm nay, Thẩm Thất cuối cùng đã trở về.




Thẩm Tử Dao lườm con trai mình một cái, nói: “Phụ nữ mang thai hết một nửa sẽ bị thai nghén, Tiểu Thất đây là mới bắt đầu!”



Thẩm Lục liền không vui: “Tiểu Thất mang thai cực khổ như vậy, thế thì không mang nữa!”



Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất liền cười tới khóc luôn.



Anh hai có cần phải dễ thương vậy không!



Thẩm Tử Dao vỗ Thẩm Lục một cái: “Nói lung tung gì đó! Con cũng đã mang rồi, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”



Thẩm Thất đưa tay sờ lên bụng mình, khẽ cười.



Đó là một sinh mạng nhỏ.



Chỉ nghĩ đến đứa con này, thì sẽ cảm thấy cuộc sống thật có ý nghĩa.



Thẩm Thất cuối cùng cũng hiểu được, lý do năm đó mẹ gắng nhẫn nhịn chính là vì mình và anh hai,



Giây phút mình trở thành mẹ, gánh nặng trên vai liền trở nên nặng hơn.



Lúc này đây, ngoài kia vang lên tiếng gõ cửa.



Thẩm Tử Dao vội đi mở cửa, ngoài cửa đứng đấy chính là Tiểu Xuân với gương mặt cười tươi như hoa.



Trên đất đặt một đống quà cáp.



“Thẩm phu nhân, đây là chủ tịch kêu tôi đưa qua.” Tiểu Xuân cười một cách cung kính: “Một ít là cho bà ăn tết dùng, một ít là cho thiếu nãi nãi dùng. Chủ tịch nói, cho dù thiếu nãi nãi không chịu gặp anh ấy, cũng mong cô ấy nghĩ đến đứa con, mà đừng từ chối số đồ này. Nói cho cùng, anh ta cũng là bố đứa bé, cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ đối với mấy chuyện này.”



Thẩm Tử Dao xoay đầu nhìn sang.



Thẩm Thất chậm rãi bước qua, nhìn đống đồ trên mặt đất, nói: “Không cần. Nếu đã sắp ly hôn, mấy đồ này không cần nữa.”



Đúng lúc này, lại có người đi qua, người này cũng xách theo túi lớn túi nhỏ sang



Vừa tới gần, thì kinh ngạc nói với Tiểu Xuân: “Ủa? Cậu cũng đến sao?”



Tiểu Xuân nhìn đối phương, biết là đối phương đến từ biệt thự nhà họ Hạ, liền gật đầu.