Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 328 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Sau khi đối phương chào hỏi với Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất: “Đây là do Hạ lão phu nhân đặc biệt dặn dò đem qua. Lão phu nhân nói, không cần biết thiếu nãi nãi có ở nhà họ Hạ hay không, thân phận và địa vị cũng sẽ không thay đổi. Trong bụng lại mang cốt nhục nhà họ Hạ, cho nên nhà họ Hạ không thể không lo được. Những thứ này đều là thiếu nãi nãi nên nhận cả. Sau này nhà họ Hạ sẽ mỗi ngày đúng giờ đúng giấc đem đồ qua, không biết thiếu nãi nãi khi nào thì rảnh?”
Thẩm Thất ngây người một lúc.
Hạ Nhật Ninh và bà nội đều gửi đồ qua?
Lần này nên làm thế nào?
Những thứ này nên nhận hay là không nhận đây?
Nếu nhận, thì còn ly hôn gì nữa?
Nếu không nhận, phía Hạ Nhật Ninh còn dễ nói, phía bà nội thì sao?
Đò của người lớn ban cho không từ chối được.
Đặc biệt là ngày quan trọng như hôm nay, bà nội không ngại hạ mình tặng quà cho mình, mình làm sao mà từ chối cho được?
Thẩm Thất chỉ có thể nói: “Cám ơn quà của bà nội, giờ tôi không thể tự mình tới nhà cám ơn được. A đúng rồi, chờ tôi một lát.”
Thẩm Thất nahnh quay người đi, đến trong phòng, ôm lấy một cái hộp qua, đưa cho người tới đây, nói: “Đây là tôi quà năm mới tôi chuẩn bị cho bà nội. Cậu đến thật đúng lúc, đem về chung nhé.”
Đối phương cười híp mắt nhận lấy.
“Thế thì tôi đặt những đồ của lão phu nhân xuống đây nhé, thiếu nãi nãi, Thẩm phu nhân, năm mới vui vẻ!” Đối phương cười híp mắt rồi quay người rời khỏi.
Tiểu Xuân thấy Thẩm Thất nhận lấy quà của Hạ lão phu nhân, liền cười càng vui hơn: “Thiếu nãi nãi, thế tôi cũng đặt đồ xuống nhé.”
Thẩm Thất chưa nói ra miệng, Tiểu Xuân đã chạy mất tiêu rồi.
Nhìn một đống quà Thẩm Thất và Thẩm Tử Dao có phần ngơ ngác.
Làm sao đây?
Đồ đạc cũng đã tặng rồi, chẳng lẽ có thể đưa trả cho anh ta sao?
Thẩm Thất cắn răng, nói: “Đều đem vào trong! Cứ xem như Hạ Nhật Ninh chi trả trước tiền trợ cấp vậy!”
Thẩm Tử Dao nhịn cười, cùng Thẩm Thất đem một đống đồ vào trong.
Thế là, trên mặt đất phòng khách chất một đống đồ.
Làm sao đây?
“Nhìn dáng vẻ hai đứa ôm lấy máy tính tập trung tinh thần, thì cảm thấy hai đứa như chứ lớn vậy, ở trước mặt mẹ làm bài tập.” Thẩm Tử Dao cảm khái nói: “Đáng tiếc, quá trình hai đứa các con lớn lên mẹ không có mặt.”
Thẩm Thất liền đặt xuống con chuột, đi qua ôm lấy Thẩm Tử Dao: “Mẹ, chúng ta không phải đã nói qua rồi sao mọi thứ đều nhìn về phía trước sao. Đã qua thì cứ cho nó qua đi. Chúng ta sống vui vẻ cho hôm nay và ngày mai, thì đủ rồi.”
“Biết rồi, tiểu nha đầu. Bây giờ biết dạy dỗ mẹ luôn rồi!” Thẩm Tử Dao nhẹ cười: “Chỉ là đột nhiên có chút cảm khái. 18 năm rồi, cuối cùng cũng trở về ăn tết.”
Thẩm Thất cùng Thẩm Tử Dao nhìn nhau cười.
Chính lúc này đây, Thẩm Lục đột nhiên kêu lên tiếng: “Hừ, để tôi xem mấy người còn làm sao để theo dõi tôi.”
Anh ấy gõ mạnh để chiếc xe quay đầu lại, chặn hết đường đi của đối phương, để họ bị khóa chặt chẽ trong chiếc lồng mà anh ta đặt ra, muốn chạy cũng không thoát được.
Bên kia, thuộc hạ của Sùng Minh, ai nấy đều mồ hôi đầm đài, sắc mặt trắng bệch.
Nhiều người như thế theo dõi một người, bị phát hiện không nói, tuy nhiên lại bị đối phương dụ vào cái bẫy được đặt sẵn.
Không những không xác định được vị trsi của đối phương, mà còn đem vị trí của mình lộ ra nữa.
Không còn cách nào, mấy người chỉ có thể từ bỏ tất cả thiết bị tại hiện trường, tiêu hủy tư liệu, tập thể nhanh chóng chuyển chỗ.
Sùng Minh cũng có mặt, chính mắt nhìn thấy cả quá trình tên hacker cao cấp kia làm thế nào thiết lập bẫy và dụ dỗ cho sập bẫy.
Sùng Minh không kiềm được vỗ tay: “Thật là kỹ thuật cao siêu, nhiều người như thế lại bị trêu vòng vòng. Tôi đối với người này, càng ngày càng hứng thú. Xem ra, muốn bắt được con cá lớn này, cần phải tốn không ít tâm tư. Nhưng, người giỏi đáng trông chờ.”
Nói dứt lời, Sùng Minh đứng dậy, nói: “Hôm nay là ngày lễ quan trọng đối với người Hoa, cho mấy người nghỉ một ngày, đều về đi.”
Mấy người được đặt xá, không bị cơn giận của Sùng Minh ảnh hưởng tới, ai nấy đều như được tái sinh vậy.
Nghe có được một ngày nghỉ, đó càng như được ân xá, vội rời khỏi.
Sùng Minh nhìn sắc trời bên ngoài, trời âm u thật khiến con người ta khó chịu, đưa tay lên nắm chặt nắm đấm, tự nói: “Thật ghét mấy ngày lễ đoàn viên! Không cần biết là ngày lễ của nước nào, đều thật sự đáng ghét.”
Sùng Minh ngụy trang một chút, nahnh chóng liền một mình đến một góc đường.
Trên đường mọi người vội vã tấp nập, đều vội trở về nhà.
Họ đều có người họ trông chờ hoặc người trông chờ họ.
Sùng Minh nghĩ đến biểu cảm khi Thẩm Lục đề cập đến Thẩm Thất, chắc do có người chờ đợi, thì sẽ có biểu cảm như thế kai chắc?
Ngày hôm nay, cũng không biết Thẩm Lục đang bận gì?