Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 332 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Về đến phòng, căn phòng đã ấm áp từ lâu.
Thẩm Thất vừa vào cửa thì liền cởi giày, leo lên giường của Thẩm lão phu nhân, vui vẻ lăn qua lăn lại: “Cháu rất thích giường và sàn sưởi vùng Đông Bắc! Thật sự rất thoải mái, cháu cũng phải về nhà lắp một bộ mới được!”
Bác cả nhanh tay giữ lấy Thẩm Thất: “Sắp làm mẹ rồi,mà vẫn như trẻ con vậy”.
Thẩm Thất hơi thè lưỡi: “Thật sự cháu rất nhớ cái giường ấm ấp của bà ngoại”
Thẩm lão phu nhân cầm lấy bàn tay Thẩm Thất, bà nói: “Ba tháng đầu phải cần thận đấy.”
Thẩm Thất lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Thẩm lão phu nhân nói với các con dâu rằng: “Các con hãy đi xem xem cơm trưa chuẩn bị đến đâu rồi đi”.
Mấy nàng dâu đều biết Thẩm lão phu nhân muốn nói chuyện riêng với Thẩm Tử Dao, Thẩm Thất và Thẩm Lục, vì vậy mọi người đều vui vẻ rời đi.Trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn người. Bà Thẩm nhìn Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, cháu có chuyện gì muốn nói với bà không?”
Thẩm Thất ôm lấy gối, đặt ở trước bụng, cô nói: “Bà, chuyện gì bà cũng biết hết rồi, cháu không còn lời nào để nói nữa.”
“Bà muốn nghe cháu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?” Thẩm lão phu nhân mắt sáng như sao: “Có thể khiến cháu lựa chọn ra đi thì vấn đề chắc chắn không phải chỉ có như vậy, tin đồn thì sao có thể so với việc cháu tự nói ra được chứ.”
Thẩm Tử Dao và Thẩm Lục đau lòng thay cho Thẩm Thất, vì vậy họ không ép hỏi Thẩm Thất những việc này. Nhưng Thẩm lão phu nhân lại không cảm thấy như vậy, bà luôn cảm thấy rằng việc này có điểm kỳ lạ. Lúc này không thể không thừa nhận rằng, quả thật Thẩm lão phu nhân đã trải qua nhiều vất vả, gian lao cho nên hiểu biết hơn so với những người ở thế hệ sau. Bà nhìn nhận mọi mặt của vấn đề và có cái nhìn rất thoáng về việc đó.
Thẩm Thất lập tức cắn môi, không biết nên nói gì mới phải. Cô ấy rất muốn đi hỏi Hạ Nhật Ninh xem thử chuyện của hắn và Thôi Nguyệt Lam có phải thật không? Hỏi xem bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô lại không dám. Nếu như bọn họ thật sự có gì đó thì cô phải làm sao đây? Lại khóc lóc ra đi sao? Hay cố tỏ ra kiên cường chúc phúc cho bọn họ. Nếu Hạ Nhật Ninh không có gì với Thôi Nguyệt Lam thì mối thù giết ba cô phải tính thế nào? Lỗi lầm của thế hệ trước đã tạo ra cũng vẫn không thể xóa bỏ được. Cho dù cô và Hạ Nhật Ninh có tình cảm thì e rằng kết cục sẽ chỉ là giày vò nhau sâu sắc hơn mà thôi. Chi bằng đã sai thì sai cho trót, ép cho bản thân hoàn toàn mất hết hy vọng đi.
Nhưng tình cảm này, cô không thể nói bỏ là bỏ được. Cô không phải thánh nhân, cũng không phải vĩ nhân, cô không thể chúc phúc cho người đàn ông mà mình yêu với người phụ nữ khác được. Cô cũng không phải là người vô tâm cho nên không thể mang mối thù giết ba mà sống chung hòa thuận được.
Khó cả đôi đường, tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm lão phu nhân bỏ qua cho Thẩm Thất, bà quay đầu hỏi Thẩm Lục: “Tiểu Lục, ở đây không có người ngoài, bà hỏi thẳng cháu một câu, chuyện năm đó cháu còn nhớ được bao nhiêu?”
Tiểu Lục nhíu mày. Mỹ nam chính là mỹ nam, cho dù chỉ là một động tác đơn giản như nhíu mày thì cũng đều mang đến mỹ cảm.
“Chuyện năm đó cháu thực sự không nhớ được nhiều lắm” Thẩm Lục cố gắng hồi tưởng lại một lúc sau đó nói: “Lúc đó, cháu cùng ba chơi bịp mắt bắt dê, cháu trốn trong tủ và ngủ quên. Sau đó cháu bị một tiếng kêu thảm thiết làm cho giật mình, cháu nhìn qua khe hở thì chỉ thấy bóng lưng của một người phụ nữ. Bà ta rất cao, mặc quần áo của công ty Thanh Khiết. Nhưng trên người bà ta có một ký hiệu rất kì quái. Sau khi giết chết ba, bà ta cũng để lại ký hiệu đó trên tường. Vì vậy mà cháu rất nhạy cảm với kí hiệu đó, nhưng cháu lại không được phân biệt của đối tượng này, vì vậy cháu không thể phán đoán được người đã giết ba có phải là Vưu Tâm Nguyệt hay không.”
“Lúc đó cháu đã chịu đả kích quá lớn, cháu nhìn thấy ánh mắt không có hồn của ba nhìn về phía mình, ánh mắt ấy như muốn nói, đừng lên tiếng. Lúc đó cháu rất sợ nên không kịp phản ứng. Đợi đến lúc tỉnh lại, cháu đã ở trong bệnh viện rồi.” Thẩm Lục trầm giọng nói: “Tiểu Thất, xin lỗi em, anh không thể phân biệt được người đó có phải là Vưu Tâm Nguyệt hay không?”
Đáy mắt của Thẩm Thất quả nhiên sượt qua tia thất vọng.
Đúng là trong lòng cô vẫn còn mong đợi điều gì đấy, nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy. Nhiều lúc cô trở tay không kịp nên không làm được gì hết.