Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 333 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Vẻ mặt của Thẩm Lục tràn đầy tội lỗi, Thẩm Thất chỉ có thể lắc đầu cười đau khổ: ""Năm đó anh mới 8 tuổi mà, hơn nữa lại còn ở trong một tình huống đặc biệt như thế, anh không nhớ cũng là bình thường thôi.”
Thẩm Lục đưa tay vuốt nhẹ đầu Thẩm Thất rồi nói: ""Tiểu Thất, rồi sẽ có ngày mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi. Cho dù em lựa chọn thế nào thì anh cũng sẽ luôn ủng hộ em đến cùng.”
Thẩm Thất gật đầu
Thẩm lão phu nhân nhìn về phía con gái mình: “Tử Dao, con thấy chuyện này thế nào? “
Thẩm Tử Dao do dự một chút rồi trả lời: “Con chỉ hy vọng Tiểu Thất sẽ không đi vào vết xe đổ của con, bi kịch năm đó xảy ra với con, chỉ mong là sẽ không xảy ra với Tiểu Thất nữa.”
Thẩm lão phu nhân cũng gật đầu nói: “Nếu con đã nghĩ như vậy, vậy chuyện này để ta quyết định là được rồi.”
Thẩm Thất nhìn Thẩm lão phu nhân một cách khó hiểu: “Bà ngoại bà định đưa ra quyết định gì ạ?”
Đang nói chuyện thì Thẩm Nhất gõ cửa đi vào vào: “Bà nội, Hạ Nhật Ninh đã đến, anh ấy muốn vào chúc tết bà ạ.”
Lúc này Thẩm Thất thực sự bối rối, tay chân cô luống cuống chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi.
Thẩm Lục đã nhanh tay lẹ mắt tóm ngay Thẩm Thất lại: ""Tiểu Thất em định đi đâu?”
“Em, em. Em đi sang phòng khác trốn một lát.” Thẩm Thất không dám ngẩng đầu trả lời
Thấy Thẩm Thất cứ như một con đà điểu khiến cả ba người ở đây đều thở dài.
Rõ ràng rất để ý, mà còn giả bộ không thèm quan tâm.
Bây giờ mới nghe Hạ Nhật Ninh tới thôi mà đã hoảng loạn đến vậy.
Tiểu Thất, để xem lần sau con còn dám cứng miệng nữa không.
“Thẩm thất, dù trong lòng con vẫn còn hoài nghi nhưng con cũng nên mượn cơ hội này để hỏi cho rõ ràng” Thẩm Tử Dao nói: ""Đừng giống như mẹ năm xưa ngay cả cơ hội để tranh luận với ba con cũng không có."
Thẩm Thất dần bình tĩnh trở lại, trong lòng cô cũng đang bùng cháy một ngọn lửa tên “hi vọng”.
Trong lòng vẫn không cam tâm tình nguyện.
Nghe mẹ nói vậy, không hiểu vì sao cô lại gật đầu đồng ý.
Nhưng dù kết quả có thế nào, thì tình cảm này của cô còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Thẩm Thất vẫn mạnh miệng: “Chẳng lẽ không phải à? Anh cùng cô ta đến bệnh viện khám thai. Anh bận như vậy vẫn dành thời gian đưa cô ta đi khám thai. Trừ khi đứa con đó là của anh nếu không anh sẽ đích thân đi ư? Nếu như là của người khác thì bảo trợ lý đi cùng là được rồi! Chỉ khi là của mình thì mới quan tâm như vậy thôi!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Câu nói đó theo logic thì đúng là không sai chút nào."
Trái tim của Thẩm Thất chợt như xe lao xuống vực thẳm.
Hắn nói theo logic là đúng? Vậy đứa con nhất định là con của hắn rồi đúng không?
Thôi Nguyệt Lam đúng là đang mang thai ư?
Vậy sao hắn phải đến đây nói với mình những lời này chứ?
Một giây sau, Hạ Nhật Ninh lại nói thêm: “Nhưng đó chỉ là logic giả. Em chỉ nghĩ đến anh mà không nghĩ đến anh trai anh là Hạ Nhật Kỳ. Em đừng quên. Anh ấy cũng họ Hạ và con anh ấy cũng là huyết thống của Hạ gia!”
Thẩm Thất ngẩn ra một chút: “Hả? Là ý gì vậy?"
Hạ Nhật Ninh lại thở dài một tiếng: “Hôm nay anh đến đây chính là để nói rõ ràng chuyện này với em. Anh không thể cứ bị em hiểu lầm một cách vô lý như vậy mãi được.""
“Làm gì có.” Thẩm Thất than thở, đôi mắt tròn xoe nghĩ đến những lời bà ngoại vừa nói.
Ắt hẳn trong chuyện này thật sự có hiểu lầm gì đấy?
“Thôi Nguyệt Lam quả thật có mang thai.” Hạ Nhật Ninh mở lời giải thích: “Nhưng đứa bé đó không phải con anh.”
Trái tim Thẩm Thất bỗng nhiên được khơi thông.
Nếu không phải con của hắn thì là con của ai chứ?
Nếu không phải con trai hắn, hắn có thể bỏ cả công ty mà đưa Thôi Nguyệt Lam đi khám thai à?
Lúc đó, Thôi Nguyệt Lam đã bị Hạ gia gạch tên rồi mà.
Dù xét trên phương diện tình cảm thì cũng không cần đích thân đi cùng cô ta chứ?
Hạ Nhật Ninh thấy sự hoài nghi trong ánh mắt Thẩm Thất, bèn than nhẹ một tiếng nói: “Thôi Nguyệt Lam cũng lừa anh. Bởi vì cô ta nói với anh, đứa bé đó là con của anh trai anh.”
Thẩm Thất lập tức ngẩng đầu, lời nói đầy sự khó tin: “Sao có thể chứ!”