Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 336 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Thẩm Thất cảm thấy không còn từ nào có thể diễn tả được cảm xúc hiện giờ của mình nữa.
Thế là, cô ấy đã đưa điện thoại của mình cho người khác.
Sau khi toàn bộ người trong nhà xem xong email này, tất cả đều nhìn nhau, yên lặng không nói lời nào.
Thẩm lão phu nhân than một hơi dài rồi nói: “Năm xưa khi Tử Dao đưa Lâm Vũ Tường về nhà, Lâm Vũ Tường đã nói với mọi người, nó không còn người thân nào trên đời này nữa, cho nên Tử Dao là người thân duy nhất của nó. Câu nói này đã làm động lòng bà và ông. Nhìn cậu thanh niên này cũng tốt, lại thật lòng với Tử Dao, nên ông bà không chê nó là trẻ mồ côi, rồi gật đầu đồng ý cho hôn sự của chúng nó, còn tặng cho chúng rất nhiều của hồi môn. Để ngay cả khi Tử Dao gả qua đó không bị biến thành bà lão thì cũng không bị mất thân phận con gái của nhà họ Thẫm. Nhưng thật sự không ngờ thân thế của nó lại phức tạp đến như vậy.”
“Phải đó. Năm xưa Tử Dao nhất quyết đòi cưới, mấy cậu là anh trai cũng không biết phải nói gì hơn. Nếu năm xưa không phải thái độ của Lâm Vũ Tường quá kiên định, quá chân thành thì cả nhà cũng không đồng ý gả Tử Dao đi xa như vậy. Chỉ là không ngờ, về sau lại xảy ra chuyện như vậy. Cũng vì cả nhà quá giận nên mới xem chút nữa gây ra lỗi lầm lớn.” Cậu hai với vai trò là con trưởng của nhà họ Thẫm, gật đầu rồi nói: “Nhưng mà, không cần biết năm xưa thế nào, thì giờ vẫn phải làm rõ quyền sở hữu của món đồ cổ bằng đồng này. Lúc chôn Hạ Vũ Tường, Tiểu Thất chỉ vừa mới ra đời, không có ký ức gì hết. Thế còn Tiểu Lục, con có nhớ có món đồ này không?”
Thẩm Lục lắc đầu: “Hoàn toàn không có ấn tượng. Món đồ quý giá như thế, Thẩm Thúy làm gì cho chôn cùng với ba chứ?”
Những người khác cũng gật đầu.
Đúng vậy, với tính tình tham lam của Thẩm Thúy và Thẩm Cang, thì cho dù họ không biết giá trị của món cổ vật bằng đồng này cũng sẽ tìm người về giám định xem nó là thật hay giả.
Nếu như món cổ vật bằng đồng này mà lọt vào tay của bọn họ, e là đã bị bán đi với giá thấp rồi.
Hạ Nhật Ninh nhíu mày, nói: “Bây giờ mà muốn tra hỏi hai người này thì xem ra có chút khó khăn.”
Nếu không nằm ngoài dự đoán, thì hai tên vong ơn bội nghĩa, chắc đã ăn chơi tơi bời rồi.
Muốn khai thác thông tin từ bọn họ, là chuyện không thể nào.
Nhưng mà, còn có một người, có thể cô ấy sẽ biết.
Đó chính là Thẩm Ân Ân.
Năm xưa khi Thẩm Ân Ân đến nhờ vả Thẩm Thất, Thẩm Thất không hề làm gì Thẩm Ân Ân hết, cho nên Thẩm Ân Ân đã bỏ đi một nước.
Tại vì không có sự đồng ý của Thẩm Thất nên Hạ Nhật Ninh cũng không dám làm gì với Thẩm Ân Ân, mà chỉ trừng trị hai con sói Thẩm Thúy và Thẩm Cang một cách thẳng tay.
Bây giờ nghĩ lại, cũng may lúc đó không đuổi cùng giết tận, nếu không thì thật sự bị đứt manh mối rồi.
Hạ Nhật Ninh nói tiếp: “Để anh đi tìm Thẩm Ân Ân. Chắc cô ấy sẽ biết được cái gì đó.”
Thẩm Thất gật đầu.
Sau khi Thẩm Thất bình tĩnh lại, liền trả lời email cho el: “Cô ơi, tết đến rồi, cô đang ở đâu vậy ạ?”
El cũng trả lời rất nhanh: “Cô đang ở nghĩa trang. Lần trước chúng ta dìm mộ đất của đại đế xuống đáy nước, bọn người đó hiện giờ đã chuyển ý định sang mộ đất kế bên. Cô đang điều ra việc này đây.”
Lúc Lâm Vũ Tường kế thừa tài sản của vợ chồng họ Triển, không hề có giấy tờ liệt kê tài sản, nên không ai biết lúc đó đã kế thừa cái gì.
Cho nên sau khi xem xong phần thông tin chi tiết này, mọi người đều thể hiện sự yên lặng.
Thẩm Thất nói nhỏ: “Cô không phải là người làm việc không có lý do. Cô rất cố chấp, nếu đã tập trung vào chuyện gì là sẽ điều tra cho tới cùng. Tết năm nay, thậm chí còn không có thời gian để đoàn tụ với chúng ta, hoặc cũng có thể là vì do từ nhỏ cô được vợ chồng bên nước ngoài nuôi dưỡng, nên không để tâm đến lễ tết truyền thống. Nhưng nói sao đi nữa, món đồ cổ bằng đồng này được cô bỏ công đi điều tra như vậy, chắc hẳn là nó mang một ý nghĩa gì đó rất là đặc biệt. Đừng nói đâu khác, mấy món đồ cổ bẳng đồng trong lịch sử Việt Nam, hầu hết đều rất quý giá, đều mang giá trị khảo cổ học. Tuy là bây giờ chưa khẳng định có phải ba là người lấy món đồ cổ bằng đồng đó không, nhưng nếu có thể tìm được công dụng và phát huy tác dụng của nó thì cũng đáng tìm thử xem sao.”
Thẩm Lục gật đầu nói: “Tiểu Thất nói có lý lắm.”
Hạ Nhật Ninh nói thêm: “Cho dù ba đã lấy món đồ cổ bằng đồng đó thì cũng là lẽ thường tình thôi. Con nuôi cũng có quyền kế thừa mà.”
Thẩm Ngũ khoanh tay lại nói: “Bây giờ tên Triển HIểu Lâm này nhảy ra đòi quyền kế thừa món đồ cổ bằng đồng này. Thế thì, rõ ràng đã có người để mắt tới món đồ cổ bằng đồng này rồi.”
Những người khác cũng gật đầu thể hiện sự đồng tình.
Thẩm Thất nhíu mày nói: “Không biết tại sao, em cứ có cảm giác bất an. Lúc nào cũng cảm thấy mục đích của đối phương không phải nhắm vào món đồ cổ bằng đồng.”
Lời nói của Thẩm Thất, đã nhận được sự đồng tình của anh em nhà họ Thẩm.
Thẩm Nhất nói: “Phải đó, có thể món đồ cổ bằng đồng này chỉ là sự khởi đầu. Cào cào bắt ve sầu, vàng oanh đứng sau. Khó mà nói được rốt cuộc có bao nhiều người đang nhắm vào món đồ cổ này. Nhưng mà, đừng nóng vội. Mọi thứ đợi qua tết rồi tính.”
Những người khác nghe xong gật đầu.
Sau khi ăn cơm tối xong, đến lúc đi ngủ, Thẩm Thất đột nhiên gặp phải vấn đề khó.
Sao mà ngủ?
Nhà họ Thẩm chỉ chuẩn bị phòng cho Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất, không chuẩn bị phòng cho Hạ Nhật Ninh.
Trên giấy tờ thì Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh vẫn chưa ly hôn!
Đương nhiên phải ngủ cùng nhau rôi!
Nhưng Thẩm Thất không muốn vậy.
Cô không dám tiếp xúc quá gần với Hạ Nhật Ninh.
Nếu đợi đến khi đứa con được sinh ra, mà Hạ Nhật Ninh vẫn không chứng minh được Vưu Tâm Nguyệt là vô tội, thì việc hai người ly hôn sẽ chắc như đinh đóng cột.
Nếu như vậy thì còn níu kéo làm gì nữa chứ?