Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 337 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Thẩm Thất vừa định mở miệng nói với Thẩm Tử Dao, cô ấy muốn ngủ cùng phòng với Thẩm Tử Dao.



Ai ngờ Thẩm Tử Dao quay qua đã bị mợ hai kéo đi rồi, giữa câu chuyện em chồng và chị dâu thì Thẩm Thất không thể nhập hội rồi.



Vừa thấy mẹ mình bị kéo đi, Thẩm Thất nhanh chóng nghĩ ngay đến việc tìm Thẩm lão phu nhân để cầu cứu.



Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì Thẩm lão phu nhân đã được mấy đứa con trai gọi đi.



Bây giờ chỉ còn mấy anh họ ở đó.



Mấy chuyện này làm sao mà mở miệng nói với các anh chứ?



Thầm Tứ nhìn đồng hồ rồi nói: “ÔI, thời gian không còn sớm, mọi người nên ngủ sớm đi! Để mấy người bọn anh lập mưu tính kế chuyện của dượng cho!”



Vừa nói xong, mấy anh đã cùng nhau rời khỏi.



Nhưng cũng may, còn có Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Lục ở đó.



Thẩm Lục ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhật Ninh, ánh mắt xinh đẹp đó mang đầy vẻ vui sướng.



“Anh” Thẩm Thất nói giọng yếu ớt.



Thẩm Lục đưa tay lên vỗ nhẹ lên đầu Thẩm Thất, rồi nói với Hạ Nhật Ninh: “Bây giờ vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, nhẫn nại chút nhé.”



“Dạ.” Hạ Nhật Ninh trong chốc lát đã hiểu được ý của anh vợ.



Anh vợ đã giúp hết mình rồi!



Thẩm Lục gật đầu, quay người đi luôn.



Đi. Luôn. Rồi à



Thẩm Thất nhìn từng người một rời khỏi đó, phải làm sao đây?



Không lẽ tối nay thật sự phải ở cùng phòng với Hạ Nhật Ninh, ngủ chung một giường sao?



Có cần phải vậy không!



Cùng lắm thì mình ngủ dưới sán!



Dù sao ở dưới thảm cũng thoải mái!



Hạ Nhật Ninh đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Thất, em nằm giường đi, anh nằm dưới sàn được rồi.”



Nói xong, Hạ Nhật Ninh quay mặt bỏ đi với vẻ hết sức buồn bả, cứ như tráng sĩ ra chiến trường một khi đi sẽ không quay về.



Thẩm Thất thấy Hạ Nhật Ninh chủ động lên tiếng, bản thân cảm thấy có chút e ngại.



Chổ này là Thẩm gia, Hạ Nhật Ninh là khách.



Làm sao mình có thể để khách nằm dưới sàn chứ?
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất bước tới cửa, vừa mở cửa ra nhìn, Thẩm Tử Dao đứng ngay trước mặt, đang ôm trên người một cái thùng.



“Mẹ?” Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Thẩm Tử Dao: “Mẹ đây là”



Thẩm Tử Dao trịnh trọng nói: “Đi, vào trong rồi nói.”



Nói xong, Thẩm Tử Dao bước vào trước, nhẹ nhàng đặt cái rương xuống đất.



Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nhìn nhau, không biết cái đó để làm gì.



“Đây là món quà mà năm xưa ba con đã tặng cho mẹ khi cầu hôn. Ông ấy nói, tạm thời khoan mở phần quà này ra, đợi đến lúc dầu sôi lửa bỏng hãy mở nó ra. Lúc đó mẹ chỉ xem đó như một câu nói đùa, nên đã nhận lấy phần quà, sau đó để quên mãi trong phòng của mình. Hai mươi mấy năm rồi, hôm nay đột nhiên mẹ nhớ đến chuyện này, không ngờ phòng của mẹ không hề có ai động đến, cái rương này vẫn ở đây.” Thẩm Tử Dao cười nhẹ: “Mẹ cứ cảm giác món đồ trong rương không phải là món đồ bình thường. Cho nên, mẹ muốn tìm các con để cùng nhau giúp mẹ mở cái rương này ra xem.”



Thẩm Thất mở to miệng: “Đây là món quà của ba tặng mẹ năm xưa à? Mẹ thật sự không có mở ra sao?”



Thẩm Tử Dao lắc đầu: “Không. Ông ấy kêu đừng mở, nên mẹ cũng không mở luôn.”



Hạ Nhật Ninh liền lấy con dọc rọc Thụy Sĩ, nhẹ nhàng rọc băng keo ở 4 mặt cái rương.



Cái rương này xem ra cũng có tuổi rồi đó.



Với hình dạng này, và màu sơn đã tróc thành đốm, xem ra cũng mấy chục năm rồi.



Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất cùng nhau ngồi xuống thảm, nhìn Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng mở cái rương ra, mà lòng hồi hộp vô vùng.



Cái gì đang nằm trong cái rương đó chứ?



Sao lại niêm phong kỹ như vậy?



Hạ Nhật Ninh động tác rất nhanh, lớp bên ngoài của cái rương nhanh chóng được tháo dở, để lộ một cái hộp gỗ đàn hương nhỏ ở bên trong.



Gỗ đàn hương, là một loại gỗ cứng và chắc, có thể lưu truyền rất lâu về sau. Thêm nữa nó không bị mốc, và không có gì có thể xâm hại được, đây chính là chất liệu hàng đầu dùng để chế tạo nội thất và vật dùng để bảo quản đồ đạc.



Rốt cuộc là cái gì, mà khiến cho Lâm Vũ Tường dùng hộp làm từ gỗ đàn hương để đóng gói kỹ càng như vậy?



Phải biết được ở thập niên chín mươi của thế kỷ trước, tình trạng kinh tế không như bây giờ.



Vào thời điểm đó mà có thể mua nổi rương làm bằng gỗ đàn hương thì tuyệt đối chỉ có người của tầng lớp thượng lưu thôi.



Không như bây giờ, người bình thường nếu có tiền cũng có thể mua được nội thất gỗ đàn Hương để trưng bày trong nhà.



Mà vào thời điểm đó, có tiền cũng chưa chắc mua được.



Lúc đó Lâm Vũ Tường, tuy cũng được xem là người có tiền, nhưng khoảng cách đi đến tầng lớp thượng lưu cũng còn rất là xa.



Thế thì, làm thế nào ông ấy lại có được cái rương gỗ đàn Hương, và làm thế nào niêm phong nó để đưa cho Thẩm Tử Dao chứ?



Tất cả mọi chuyện đều là một dấu chấm hỏi.



Hạ Nhật Ninh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất, liền nói: “Cái hộp này bị khóa rồi, cần phải có chìa khóa mới mở ra được, nếu không sẽ làm hư món đồ bên trong. Mẹ, mẹ thử nghĩ kỹ lại xem, chìa khóa để ở đâu?”