Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 342 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Tất cả mọi người đều nhìn sang Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “chúng ta có thể nghĩ một cái cách nào đó không cần phải phá hoại ngôi mộ, mà vẫn lấy được chiếc chìa khóa. Sau đó còn công khai để họ biết được chìa khóa đang nằm trong tay chúng ta. Nếu làm như vậy, sự chú ý của đối phương sẽ nằm ở trên người chúng ta, mà không dồn sự chú ý vào mộ của bố nữa. Chỉ cần ánh mắt của cả thế giới đều chuyển sang người chúng ta, như vậy mộ của bố sẽ an toàn rồi, nhưng nói cách khác, chúng ta sẽ rất nguy hiểm đấy.



“Không sao cả! Em không sợ! Chỉ cần đừng hủy hoại mộ của bố là được!” Thẩm Thất lập tức trả lời rất quyết tâm và quyết liệt.



Đối với Thẩm Thất mà nói, sự yên nghỉ của bố, quan trọng hơn tất cả mọi thứ!



“Anh cũng đồng ý.” Thẩm Lục gật đầu nói tiếp: “Anh cũng tán thành làm như vậy. Chúng ta chỉ có canh giữ ngôi mộ, thì quá bị động mất. Khi chìa khóa đã nằm trong tay chúng ta, thì chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động.”



Thẩm Tử Dao cũng gật đầu đồng ý: “mẹ cũng đồng ý.”



Nhưng sau đó, Thẩm Tử Dao lại tiếp tục nói: “chìa khóa thì hãy để Nhật Ninh bảo quản trước. Tiểu Thất sẽ qua ở cùng chúng ta, như vậy sẽ an toàn hơn.”



Hạ Nhật Ninh gật đầu: “vâng, được ạ.”



Thẩm Lục tiếp tục nói: “chúng ta hãy bắt tay vào việc ngay, đi tìm gặp Triển Hiểu Lâm. Từ miệng ông ta, chúng ta có thể dò hỏi được, thực chất là người nào đang dòm ngó đến cổ vật bằng đồng này.”



Tất cả những người khác đều gật đầu đồng ý.



Hạ Nhật Ninh nói: “vị trí hiện tại của Triển Hiểu Lâm không quá xa, được rồi, ngày mai mùng 4 chúng ta sẽ qua đó xem xem. Ta lấy danh nghĩa đến thăm chú để lấy cớ, chắc là ông ta sẽ không từ trối đâu. ”



Tất cả những người khác đều gật đầu đồng ý.



Thẩm Lục nói với Thẩm Tử Dao: “mẹ ơi, việc lần này hơi nguy hiểm, mẹ hãy ở lại nhà bà ngoại. ”



Lần trước để Thẩm Tử Dao ở lại Doanh Trại một mình, kết quả đã bị Tomas bắt cóc mất.



Sự việc lần đó, thật sự đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng Thẩm Thất.



Nghe Thẩm Lục nói vậy, Thẩm Thất liền gật đầu đồng ý: “đúng đúng đúng, ở Thẩm gia, chắc chắn là mẹ sẽ an toàn hơn đấy. Đối phương có ngông cuồng đến mấy, cũng sẽ không dám đến chỗ bà ngoại bắt cóc người đâu.



Thẩm Tử Dao cũng biết, mình đi cùng đến đó sẽ chỉ làm cho các con thêm vướng bận thôi, bà đành trả lời: “được rồi, vậy mẹ sẽ ở lại nhà bà ngoại mấy ngày. Các con ơi, nhất định phải lấy sự an toàn làm trên hết! Nhật Ninh, con là người hiểu biết và có năng lực nhất,” mẹ trao cho con cả hai đưa con cả trai cả gái của mẹ.



“Mẹ, mẹ hãy yên tâm! Dù con có đánh đổi cả tính mạng này đi nữa, con cũng sẽ không để cho hai người xảy ra chuyện đâu ạ! Hạ Nhật Ninh trả lời bà rất trịnh trọng.



“Ngoài ra cái cổ vật bằng đồng này, vẫn là để ở chỗ mẹ đi. “Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “sự việc này bây giờ, chỉ nên có bốn người chúng ta biết thôi. Phạm vi bí mật càng nhỏ sẽ càng tốt. Không phỉ là con không tin tưởng cậu và bà ngoại, mà là không thể đảm bảo họ sẽ không giống như bố con lúc uống say rượu, nhất thời lỡ mồm lại nói chuyện này ra. Nếu mà như vậy, chúng ta sẽ được ít hơn là mất đấy ạ!”




Triển Hiểu Lâm gần như nghĩ là tai mình có vấn đề!



Cái gì?



Con của Lâm Vũ Tường đến chúc tết cho mình sao?



Ba đứa con đều đẹp như này, đều là giống của Lâm Vũ Tường sao?



Năm đó, tên Lâm Vũ Tường kia đã có khuôn mặt thư sinh trắng trẻo, đã khiến ông ghen tỵ quá trời rồi.



Không ngờ là, con của ông ta cũng đẹp đến vậy.



Hàng xóm xung quanh đều ngẩn ngơ hết cả.



Không ngờ Triển Hiểu Lâm này bốc phét, hóa ra lại trở thành sự thật.



Ba người họ đi chiếc xe đẹp đến thế, mặc đẹp đến thế, lại gọi Triển Hiểu Lâm bằng chú sao?



Xem ra tên ma nghèo này sắp giầu rồi đây!



Triển Hiểu Lâm nghe thấy câu nói này của Hạ Nhật Ninh, liền chen khỏi đám đông, ánh mắt lập tức dừng ở những túi quà họ đang xách, đôi mắt lập tức sáng rực lên!



Phi Thiên mao đài!



Đây chính là loại rượu mà chỉ có những người giầu mới uống nổi!



Triển Hiểu Lâm lập tức nhiệt tình chạy lên nghênh đón: “chú chính là Triển Hiêu Lâm! Các cháu đến tìm chú đấy! Nào nào nào, nhanh theo chú vào nhà, ngoài kia rất lạnh đấy!”



Triển Hiểu Lâm dơ tay ra kéo Hạ Nhật Ninh và Thẩm Lục, hai người nhẹ nhàng tránh đi.



Tiểu Xuân lẳng lặng chặn lấy Triển Hiểu Lâm, nhét những túi quà vào tay Triển Hiểu Lâm, cười rất nhẹ nhàng: “đây là quà tết Tổng tài mua cho ông đấy ạ, hy vọng ông không chê.”



Triển Hiểu Lâm đưa tay ra nhận ngay, cười hây hây một tiếng: “sao lại chê được? Cháu nhìn xem, đến chơi là được rồi, lại còn mang quà cáp gì chứ? Nào nào nào, nhanh chân theo chú về nhà.”



Đôi mắt phượng của Hạ Nhât Ninh hơi chớp chớp, anh trao đổi qua ánh mắt với Thẩm Lục và Thẩm Thất, vui vẻ theo Triển Hiểu Lâm đi về phía nhà ông ta.