Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 343 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Khu chung cư nơi Triển Hiểu Lâm sinh sống, tổng cộng có ba đơn nguyên.
Ông ta sống ở đơn nguyên phía Đông.
Vừa bước vào cầu thang, ngay giữa ban ngày mà cũng có cảm giác rất tối tăm
Hạ Nhật Ninh lo lắng Thẩm Thất không nhìn rõ đường dưới chân, đã nắm lấy ngón tay của Thẩm Thất, dắt tay cô đi từ từ.
Thẩm Thất không từ trối.
Vì những thứ linh tinh dưới chân quả thật là rất nhiều.
Cả cầu thang đều chứa đầy đồ đạc.
Có một số đồ gia dụng cũ kỹ, có bếp than, còn có một ít củi đã chặt và một số đồ linh tinh.
Thỉnh thoảng lại có những đứa trẻ chạy lên chạy xuống.
Vì sự có mặt của ba người, không biết đã thu hút biết bao người đến vây xem.
Triển Hiểu Lâm đi trước, xua đuổi những đưa trẻ hóng chuyện, sau đó rất nhiệt tình dẫn Hạ Nhật Ninh đi lên trên.
Thẩm Thất có hơi chút không thích nghi với cảnh tượng trước mặt.
Trước đây tuy nhà không có tiền, nhưng dù sao Thẩm gia cũng chưa nghèo đến mức độ này.
Cho nên, cô chưa bao giờ đến khu bình dân.
Cô không ngờ tới, trong một thành phố, lại có môt khu cũ nát đến vậy, các tòa nhà ở đây không hề đảm bảo an toàn.
Nếu xảy ra hỏa hoạn, những cầu thang như này, chắc không mấy người có thể chạy thoát ra ngoài được.
Tự nhiên Thẩm Thất thấy lo lắng cho họ.
Dường như Triển Hiểu Lâm hoàn toàn không cảm thấy vậy là không ổn, tự nhiên lẩm bẩm: “các cháu cẩn thận đấy nhé! Nhà chú nghèo quá, cho nên các cháu đừng có cười chê nhé! ”
Sao họ lại cười chê chứ?
Nếu muốn cười chê thì đã cười chê từ lâu rồi.
Một con người sống cặn bã không phụng dưỡng cha mẹ, đáng để cười chê sao?
Bất luận là Hạ Nhật Ninh hay Thẩm Lục hay là Thẩm Thất, đều là người rất trọng tình trọng hiếu, bình sinh ghét nhất loại người bất hiếu.
Giám đốc khách sạn cười trả lời: “là Tổng tài ạ.”
“Cháu quen anh ta sao?” Triển Hiểu Lâm mở to mắt lên
“Tất nhiên rồi, ngài ấy là ông chủ của chúng cháu mà, sao lại không quen được chứ?” Giám đốc khách sạn thấy hơi lạ hỏi ngược lại ông.
Hai con ngươi của Triển Hiểu Lâm gần như muốn rơi ra.
Cái gì cơ? Một khách sạn sang trọng như vậy, hóa ra là tài sản của anh ta?
Lâm Vũ Tường kia đã được thừa kế bao nhiêu của quý từ tay ông bà già đây?
Cái cổ vật đồ đồng kia nhất định là trong tay nó rồi!
Không được, hôm nay nhất định sẽ phải hỏi cho rõ ngọn ngành!
Chỉ cần mình lấy lại được cổ vật đồ đồng, có phải mai sau cũng có thế thường xuyên ra vào những chỗ cao cấp như thế này không?’
Vào đến phòng riêng ở khách sạn, nhân viên phục vụ chưa kịp đến, Triển Hiểu Lâm đã vội vàng hỏi luôn: “thực ra chú cũng đang muốn tìm các cháu đấy! Các cháu, chú có một việc này, muốn trao đổi với mọi người.”
Hạ Nhật Ninh kéo ghế cho Thẩm Thất, chờ sau khi Thẩm Thất ngồi xuống, mới từ từ ngồi xuống bên cạnh, vừa cười vừa nhẹ nhàng mở lời hỏi: “ồ? Chú có việc gì sai bảo cháu sao?”
Một tiếng gọi chú, khiến Triển Hiểu Lâm thấy bay bổng.
Một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có quyền vừa có tiền như vậy, còn phải gọi ông bằng chú.
Có phải là mình sắp giầu rồi khồng?
Triển Hiểu Lâm cất giọng, nói: “nếu cháu đã hỏi thế rồi, thì chú cũng không vòng vo nữa. Các cháu có biết không, năm đó Lâm Vũ Tường đã lấy mất một cổ vật đồ đồng từ tay bố mẹ chú đấy? Theo luật thừa kế, chú mới là người thừa kế hợp pháp. Ông ta chiếm lấy tài sản của chú bao nhiêu năm rồi, cũng đến lúc phải trả lại cho chú rồi chứ? ”
Nghe Triển Hiểu Lâm nói vậy, mặt Thẩm Thất tối sầm xuống.
Sắc mặt Thẩm Lục cũng không tốt đến đâu.
Chỉ có Hạ Nhật Ninh là vẻ mặt vẫn bình thường: “ồ, cái cổ vật đồ đồng mà chú nói? Sao cháu lại không biết chút nào nhì?”
Triển Hiểu Lâm không chắc là Hạ Nhật Ninh không biết thật hay giả vờ không biết, chỉ nói tiếp: “cái gì? Năm đó khi bố cháu mất, chẳng lẽ không để lại cái đó cho các cháu sao? Cháu đừng có giả bộ ngây ngô! Nếu không tìm lại được nó, chú sẽ kiện đấy!”
Triển Hiểu Lâm định dùng chiêu chuyên dọa nạt những người bình dân, dọa cho Hạ Nhật Ninh một trận.
Hạ Nhật Ninh vẫn tiếp tục cười trả lời: “chú đang nói gì đấy? Cháu không hiểu chú nói gì thật đấy? ”