Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 344 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Triển Hiểu Lâm thấy Hạ Nhật Ninh cứ ngây ngô không hiểu gì, lập tức thấy rất tức giận.
Vừa định mở lời tiếp, Hạ Nhật Ninh đã nói: “chú ơi, đồ ăn ở đây chất lượng rất tốt đấy. Chú xem muốn ăn gì, cứ gọi thoải mái đi.”
Một câu nói, đã thành công dập tắt cơn tức giận trong người Triển Hiểu Lâm.
Mình còn chưa đến đây ăn cơm lần nào mà!
Mình còn còn chưa uống được rượu cực phẩm ở đây mà!
Bây giờ mà nổi nóng, thì sẽ không được ăn không được uống nữa mất?
Vì vậy, Triển Hiểu Lâm đã hạ cờ cất trống một cách hèn hạ.
Khóe miệng Hạ Nhật Ninh hơi cười lên.
Loại người như này, anh gặp quá nhiều rồi.
Vì một lợi ích bé như con muỗi cũng có thể bán rẻ linh hồn được.
Loại cặn bã như vậy, không đáng để làm mình tức giận
Nhân viên phục vụ nhanh tay đưa menu ra, Hạ Nhật Ninh dơ tay lên, nhân viên phục vụ liền để menu vào tay Triển Hiểu Lâm.
Triển Hiểu Lâm cẩn thận lật xem quyển menu mạ vàng, mỗi một món ăn trong đó đều có giá trên một triệu, món rau trộn giá rẻ nhất cũng phải tám trăm tám mươi ngàn.
Triển Hiểu Lâm nhìn bảng giá này không khỏi lè lưỡi.
Số tiền kiếm được trong một tháng của ông ta, cũng không đủ để ăn một bữa ở đây.
Bảo sao con gái ông ta ngày nào cũng bôi đầy phấn lên mặt để đi ra ngoài kiếm trai, nếu đúng thật có thể câu được đứa con rể giầu có, thì đúng là ông ta có thể dựng thẳng lưng lên huênh hoang rồi.
Triển Hiểu Lâm chỉ vào món canh có giá sáu triệu ba trăm ngàn thám thính hỏi: “món này có được không?”
Nếu không phải vì muốn dò hỏi người muốn mua cổ vật bằng đống đó, họ sẽ không bao giờ ngồi đây ăn cơm.
Ngồi cùng với kẻ bất trung bất hiếu như vậy, đúng là làm mất đi thân phận của mình!
Hạ Nhật Ninh đi thẳng vào vấn đề: “chú ơi, người mua mà chú vừa nói thực ra là ai vậy? Đúng là họ trả nhiều tiền như vậy sao! Chú đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”
Nói đến cổ vật bằng đồng, tinh chân Triển Hiểu Lâm lại phấn trấn, nửa thật thà nửa khoe khoang nói: “tất nhiên là chú phải biết gốc gác của đối phương rồi! Nghe nói là tập đoàn Thánh Hỏa gì đó. Nói chúng là rất lợi hại là đúng rồi!”
Thẩm Thất không chịu được nữa, mở miệng nói: “cho dù người ta có trả nhiều tiền hơn nữa, nhưng cổ vật bằng đồng này là bảo vật quốc gia chúng ta. Chú ơi, sao chú không bán lại cho người mua trong nước đi!”
Triển Hiểu Lâm cười hây hây một tiếng, cả một hàm răng vàng nhe ra, khiến người xem thấy phát ớn.
“Cháu gái ơi, cái này thì cháu lại không biết rồi? Người trong nước ư? Thôi khỏi đi! Những kẻ nghèo đấy chịu chi tiền sao! Vẫn là người nước ngoài họ xông xênh hơn! Chú mặc kệ nó có phải là bảo vật Quốc gia hay không! Ai trả tiền cho chú, thì chú bán cho ai thôi!” Triển Hiêu Lâm hoàn toàn không hề có khái niệm đại nghĩa dân tộc, lắc đầu lắc óc nói: “tập đoàn to kia họ có tiền như vậy, chắc chắn sẽ không lừa chú đâu! Họ còn đưa cho chú mười ngàn USD tiền đặt cọc đấy! Chỉ cần tìm được cổ vật, nhất định họ sẽ trả tiền! Chú nói trước đấy, mấy đứa các cháu đừng có mà tranh giành với chú đấy? Chú chỉ mong chờ vào cổ vật bằng đồng này để cho hai người em các cháu đóng học phí!”
Thẩm Thất tức quá không thèm lên tiếng.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục hỏi: “người mà chú tiếp xúc, chú có quen biết không?”
“Chú không quen! Người ta là tự nhiên tìm đến chú đấy, người ta hỏi chú về việc cổ vật bằng đồng đó. Nếu đối phương không hỏi, chú cũng không biết năm đó trước khi mất bố mẹ chú đã để lại một bảo bối như vậy.” Triển Hiểu Lâm nghĩ một lúc, tìm trong chiếc điện thoại một tấm hình dơ ra đưa cho Hạ Nhật Ninh xem, nói: “Nhưng lúc đó, chú đã rất để tâm, đã lén chụp được tấm hình này. Người này ra tay rất hào phóng, chắc có lẽ không phải là tên lừa đảo đâu.”
Hạ Nhật Ninh cầm điện thoại ra xem tấm hình đó, đôi mắt phượng của anh lấp tức nheo một cái.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người trong tấm hình này, đúng là Hạ Nhật Ninh có quen biết.
Hắn ta là một tên đồ tể rất nổi tiếng ở bên Mỹ đế.
Điều rất rất quan trọng là, anh ta quen biết tên Thomas đang được chôn trong mộ Đại Đế.
Có thể nói rằng, tên Thomas kia dù đã phải bỏ lại mạng trong mộ Đại đế, nhưng cũng không khiến anh ta từ bỏ được ý định này.