Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 347 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Nhưng mà, Thẩm Thất rất tò mò, Lưu Nghĩa chủ động cho Văn Nhất Phi gọi điện thoại là vì cái gì đấy?



Chẳng lẽ là cần Văn Nhất Phi giúp đỡ?



Thẩm Thất chờ Phùng Mạn Luân sau khi cúp đi điện thoại, hỏi: "Thành phố của chúng ta gần đây có hoạt động gì?"



"Hoạt động?" Phùng Mạn Luân suy nghĩ một hồi, nói: "Nhưng thật ra là có một tiệc tối từ thiện. Sao? Thầy Từ tới nơi này là vì tiệc tối từ thiện?"



Thẩm Thất nâng cằm lên trả lời: "Có thể a! Mẹ nuôi rất hứng thú với sự nghiệp từ thiện đấy. Hàng năm đều trợ dưỡng nhiều trẻ con đi học ở các vùng núi đấy."



Phùng Mạn Luân híp híp mắt, nói: "Tiệc tối từ thiện này là Hạ gia cùng Văn gia phát động đấy. Đến lúc đó, anh cũng sẽ với tư cách là khách quý mà tham dự."



Thẩm Thất gật gật đầu.



Hèn chi mẹ nuôi lại kêu mình đặt phòng giùm.



Đoán chừng là không muốn những người khác biết rõ tin tức hành tung của bà chăng?



Dù sao, đám phóng viên là thích nhất tin tức hành tung của các cô những người trong ngành giải trí rồi.



Lấy danh nghĩa của Thẩm Thất đặt phòng, những phóng viên không dám cùng theo chụp hình đấy.



Thẩm Thất mặc dù không có nhận được thiếp mời, thế nhưng là nếu như cô muốn đi, không ai dám ngăn cản.



Ai dám ngăn cản phía nhà tổ chức a!



Hạ gia là một trong phía nhà tổ chức!



Thân là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, vậy chính là chủ nhân a!



Thẩm Thất vẫn chưa có hỏi Lưu Nghĩa cùng Từ Vân Khê tới đây là vì cái gì, xem ra như vậy, Lưu Nghĩa nhất định là phụng bồi mẹ nuôi mà tới đây đấy!



Vì vậy trên đường gặp hỏi thăm Văn Nhất Phi cùng là phía nhà tổ chức, về chuyện tiệc tối từ thiện, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.



Văn Nhất Phi biết được Lưu Nghĩa cùng Từ Vân Khê tới đây, lại rất là vui vẻ chạy tới, cũng là chuyện hợp lẽ.



Làm theo như ý như vậy, Thẩm Thất lập tức cũng liền đã hiểu được.




Văn Nhất Phi như có điều suy nghĩ mà gật đầu: "Tôi hiểu rồi."



Lưu Nghĩa nhịn không được hỏi anh: "Anh hiểu được cái gì a?"



Văn Nhất Phi nói: "Charley mấy năm nay luôn là bệnh nặng quấn thân, đoán chừng là bệnh nguy kịch, không có cứu được rồi. Lần trước Thomas lúc ở dưới mộ địa, chính là hướng về bí mật Vĩnh Sinh mà đi đấy. Rất khó nói, Charley không phải là hướng về cái này mà đến đấy. Dù sao, với ông ấy mà nói, chết là điều vô cùng đáng sợ."



Phùng Mạn Luân gật gật đầu.



Tất cả mọi người đều nghĩ đến điểm này.



Từ Vân Khê ngây nguồi một hồi.



Chuyện mà bà không có nghĩ tới lại trở nên phức tạp như vậy.



Bà nhẹ nhàng nói: "Một người bạn của tôi chủ động đến tìm tôi, nói, có một ông chủ lớn ở nước ngoài rất hứng thú với việc làm từ thiện, vì vậy, cho tôi mấy cái đồ cổ bảo tồn, kêu tôi mang đến làm từ thiện để đấu giá, dùng để cứu trợ những đứa trẻ thất học ở khu núi và khu gặp thiên tai. Các người biết đấy, tôi vẫn luôn có thói quen giúp nuôi dưỡng học sinh đấy. Vì vậy nghe được có người bằng lòng ủng hộ chuyện này, tôi đương nhiên liền lập tức đồng ý. Thế nhưng là tôi không nghĩ tới, Charley này lại có bối cảnh phức tạp như vậy."



Thẩm Thất vỗ vỗ mu bàn tay của Từ Vân Khê: "Mẹ nuôi, mẹ cái gì cũng không biết, chuyện này không thể trách mẹ được. À mà, Charley kia còn cùng mẹ nói chuyện gì rồi?"



Từ Vân Khê nói: "Không có, cái gì cũng không có. Ông ấy chỉ là cho tôi mấy cái đồ cổ này, để cho tôi đi đấu giá. Nói là tặng cho tôi đấy. A, đúng rồi. Tôi nhớ ra một chuyện."



Từ Vân Khê vỗ đầu một cái, nói: "Ông ấy đã từng nói, ông ấy định mời tôi ra nước ngoài tiến hành một giao lưu học thuật vũ đạo. Là một hội hộp lớn vô cùng long trọng. Ông ấy nói, đến lúc đó sẽ có rất nhiều vũ công, tôi có thể đi cùng nhau giao lưu một cái."



Mọi người nhướng mày, đột nhiên nghe xong, chuyện này hình như cùng đồng điếu không có liên quan với nhau.



Nhưng mà, có một vấn đề.



Nếu như Từ Vân Khê đi ra nước ngoài, như vậy, có tính là đã rơi vào trong tay của đối phương không?



Nếu như Từ Vân Khê bị bắt làm con tin.



Nghĩ đến đây, mấy người ở đây, trong nháy mắt trở nên vô cùng sợ hãi.



Ở trong nước, Charley không dám ra tay. Bởi vì đây là địa bàn của Hạ Nhật Ninh.



Thế nhưng là ở nước ngoài, Hạ gia như là roi không đủ dài để quất tới bụng ngựa.