Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 348 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Charley này, thật đúng là thỏ khôn biết đào ba hang a!



Không ngờ được, ông ấy âm âm thầm thầm, đồng thời tiến hành hai sự việc.



Một bên là ra tay với Triển Hiểu Lâm, một bên là ra tay với Từ Vân Khê.



Hai người này, thoạt nhìn đều là nhân vật ở phía ngoài mép, cùng với phần mộ của Đại Đế không chút nào liên quan cả.



Nhưng mà, mục tiêu cuối cùng nhất lại là chỉ hướng về một người: Thẩm Thất.



Hai người này, đều là cùng Thẩm Thất có quan hệ đấy.



Như vậy, mục tiêu cuối cùng nhất của Charley là —— Thẩm Thất!



Nghĩ thông suốt điểm này, mấy người đều nhìn về phía Thẩm Thất.



"Tiểu Thất, bên cạnh cậu quá nguy hiểm! Những ngày này cậu tốt nhất đều không nên đi đâu cả!" Lưu Nghĩa lập tức nói: "Tớ cả ngày cùng đi theo cậu!"



Thẩm Thất thấp giọng nói: "Không chắc chắn. Anh trai cũng sẽ có nguy hiểm!"



Văn Nhất Phi nói: "Nếu như là Thẩm Lục, thì lại khá tốt. Anh ấy là người thông minh, có thể bắt được anh ấy làm con tin, ít nhất phải trên chỉ số thông minh tuyệt đối vượt qua anh ấy mới có thể. Thẩm Lục có thể dựa vào thính lực có thể nhớ kỹ trình tự ấn phím vượt qua nghìn lần. Nếu có người muốn giam cầm anh ấy, chắc hẳn không phải là một chuyện đơn giản. Nhưng mà cô thì khác. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, còn là một người phụ nữ đang có thai. So sánh với nhau, khả năng nguy hiểm của cô quả thực rất lớn. Đương nhiên, ở trong nước mà nói, bên cạnh cô chỉ cần có người, có lẽ là không có vấn đề. Nhưng mà đi ra nước ngoài, thì là khó nói rồi."



"Vì vậy, nếu như cô giáo Từ đi ra nước ngoài, sau đó lại mời cô ra nước ngoài, như vậy, chúng ta đúng là ngoài tầm tay với rồi! Nơi đó, dù sao không phải là chiến trường bản thổ của chúng ta." Văn Nhất Phi tiếp tục nói: "Đến lúc đó, ở nước ngoài bị bắt làm con tin, những người chúng ta đều bị cản tay. Đến lúc đó, còn chẳng phải cho Charley tùy ý chà bẹp nhào nặn sao?"



"Quả thực là đáng sợ." Mọi người lòng vẫn còn sợ hãi một hồi.



"Bất kể là như thế nào, chúng ta cẩn thận hơn là được." Lưu Nghĩa nói: "Tôi lần này cũng là không hiểu sao mà bất an, cho nên mới đặc biệt phụng bồi mẹ của tôi tới đây. Mẹ của tôi còn nói tôi nhiều chuyện. Bây giờ nhìn lại, trực giác của tôi quả thực là quá chuẩn."



Trực giác của Lưu Nghĩa không phải là quá chuẩn lần một lần hai rồi.



Cũng là kỳ lạ.



Trực giác của Lưu Nghĩa, không hiểu sao mà vô cùng chuẩn.



Bao gồm lúc đang ở mộ địa, bao gồm lúc lần đàu tiên nhìn thấy Trình Thiên Cát, trực giác của Lưu Nghĩa đều kịp thời khiến cô làm ra sự lựa chọn chính xác nhất.



Lần này cũng là như thế.



Dường như cô trời sinh mang theo một bản năng xu lợi tị hại.



Lời nói của Lưu Nghĩa, khiến mọi người đồng thời gật đầu tỏ ý đồng ý.



Từ Vân Khê thở dài một tiếng nói: "Cho dù là biết được Charley kia không phải bình thường, bây giờ cũng không có thể rút lui. Tôi đã cùng hội Chữ Thập Đỏ chào hỏi rồi, buổi tối hôm nay khoản tiền đấu giá của từ thiện sẽ ở tại hiện trường chuyển giao cho bọn họ, do bọn họ tập hợp tiến hành chuyển di khoản tiền của từ thiện. Cho dù là dầu sôi lửa bỏng, tôi lần này cũng phải xông pha một lần rồi. "



Thẩm Thất an ủi bà: "Mẹ nuôi, bây giờ Charley không có ở trong nước đấy, chúng ta không có gặp nguy hiểm đâu!"
Một áo khoác màu kem liền như vậy tùy ý khoác ở đầu vai, càng làm nổi bật thân thể cao ngất của anh rồi.



Thẩm Lục vừa mới xuất hiện, đôi mắt của Sùng Minh chính là sáng ngời.



Mỹ nhân đúng là mỹ nhân.



Dù là lôi thôi lếch thếch, đều là xinh đẹp đến làm cho người ta nghẹt thở.



Thẩm Lục vốn là đã đẹp mắt rồi, bây giờ Sùng Minh lại là trong mắt người tình nhìn Tây Thi, mặc kệ Thẩm Lục tùy ý tùy tính như thế nào, Sùng Minh đều cảm thấy rất đẹp mắt.



Trong khoảnh khắc nhìn thấy Sùng Minh, Thẩm Lục lập tức cất kỹ điện thoại, đi tới, nhìn xem xung quanh.



Được rồi, nơi này rất rộng rãi.



Một Farmstay rộng lớn như vậy, cũng chỉ có hai người bọn họ.



Đúng là yên tĩnh.



Thẩm Lục cũng không cùng Sùng Minh khách khí, trực tiếp ngồi ở trước mặt của Sùng Minh, nói: "Tôi hôm nay tìm anh cũng có chuyện muốn hỏi anh."



"Ăn một chút gì trước đã." Sùng Minh cười một cách tà túy, rủ mắt xuống nói: "Hiếm thấy a! Lại có thể có lúc anh cũng đến tìm tôi."



Thẩm Lục không có trả lời.



Ngón tay của Sùng Minh nắm chặt thực đơn cũng đã được hồi lâu rồi, nhưng lại cái gì cũng không có gọi, qua tay ném cho Thẩm Lục: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"



Thẩm Lục nhìn chằm chằm vào Sùng Minh hỏi: "Anh có phải quan biết Charley không?"



Thẩm Lục vừa mới nói xong, nụ cười của Sùng Minh trong nháy mắt cứng đờ.



"Làm sao anh biết được Charley đấy?" Sùng Minh cảnh giác mà nhìn Thẩm Lục. Trong tròng mắt tà túy hiện lên một sát khí.



"Anh đừng quan tâm tôi là làm sao biết được, anh chỉ trả lời có quen biết hay không." Tính cách ương ngạnh của Thẩm Lục cũng là quá lắm rồi.



Ánh mắt của Sùng Minh lung lay mà nhìn vào Thẩm Lục, sau khi qua một hồi rất lâu, mới hỏi: "Anh biết tôi là ai không?"



Thẩm Lục một bộ dạng chẳng hề để ý mà trả lời: "Anh? Anh không phải là Sùng Minh sao? Tại sao lại hỏi như vậy? Hơn nữa, anh là người nào cùng tôi có quan hệ gì?"



Sùng Minh ngớ ngẩn người ra, lập tức ha ha phá cười lên, tay chỉ vào Thẩm Lục nói: "Đúng là một Thẩm Lục! Coi như là anh lợi hại! Tôi Sùng Minh lần đầu tiên bị người nói loại lời này!"



Thẩm Lục hơi nhíu mày.



Đầu óc của người đàn ông này quả nhiên là có vấn đề đấy a!