Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 353 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Trước kia, Vưu Tâm Nguyệt kiếm đủ loại cớ, bất kể là nói ưa thích Thôi Nguyệt Lam cũng được, hay là bất kể cô nói không thích kiểu cô gái nũng nịu.
Thật ra đều là lấy cớ.
Hạ lão phu nhân đối với bà chèn ép ngày càng nặng, bà sẽ càng oán hận Thẩm Thất.
Bà không thể đối với Hạ lão phu nhân như thế nào, còn không thể chỉnh đốn Thẩm Thất sao?
Hạ lão phu nhân càng thích Thẩm Thất, bà lại càng chán ghét Thẩm Thất.
Bà càng chống đối Thẩm Thất, Hạ lão phu nhân thì sẽ vì Thẩm Thất, giáo huấn Vưu Tâm Nguyệt.
Vì vậy, Vưu Tâm Nguyệt sẽ càng chán ghét oán hận Thẩm Thất rồi.
Cứ như vậy mà bắt đầu mãi biến chuyển ngày càng xấu đi.
"Mẹ vợ của con lúc ở Đông Bắc, đối với tiểu Thất nói qua một câu. Bà ấy nói, oan có đầu nợ có chủ. Mặc kệ mẹ cùng cha vợ có ân oán như thế nào, cũng đừng giận chó đánh mèo đến trên đầu của con." Hạ Nhật Ninh nói: "Mẹ, mẹ vợ của con cũng có thể nhìn rõ ràng chuyện này, tại sao mẹ lại nhìn không ra chứ?"
Trên mặt của Vưu Tâm Nguyệt hiếm có mà đỏ ửng lên.
Trên lề lối quan điểm đời người, Vưu Tâm Nguyệt quả thực là không bằng Thẩm Tử Dao.
Thứ nhất, Thẩm Tử Dao là một tác giả, hoạ sĩ, nhà thơ. Trên đạo lý đời người, nhìn thấy còn thông thấu hơn so với phần lớn người. Cũng chính là nữ nhân tài ba trong truyền thuyết.
Mà Vưu Tâm Nguyệt chỉ là sát thủ. Tuy rằng bà thân là sát thủ cũng sẽ đọc lướt qua rất nhiều tài cán văn hóa. Thế nhưng là đây chẳng qua là bù lại, cùng với học giả Thẩm Tử Dao loại này từ nhỏ liền rong chơi trong khống khí văn hóa, đương nhiên là khác đấy.
Như vậy cũng như là hai người cùng biết lái xe vậy, bằng lái xe mới từ trong trường học lái xe ra, có thể cùng một lão tài xế từ nhỏ đã lái xe lái được mười mấy năm giống nhau sao?
Tầm mắt khác nhau, lề lối đương nhiên cũng khác nhau.
Thứ hai, gia giáo của Thẩm Tử Dao rất tốt. Mấy đời trước trở lên của Thẩm gia, đều là người có tiền. Thẩm gia lại là người yêu nước, cực kỳ có cái nhìn toàn cục. Ở trước mặt thù sâu oán nặng lớn như vậy, đặc biệt hiểu rõ. Sẽ bỏ phần ít mà bảo vệ toàn cục. Lòng dạ đương nhiên là vô cùng khoáng đạt.
"Tôi không hy vọng con cùng mẹ của con cũng giống tôi năm đó như thế, cãi nhau không hòa thuận, tính cách ương ngạnh của mẹ con cùng ông nội của con rất giống. Tôi không hy vọng sau này trong giây phút mẹ của con sắp chết, con cũng quỳ gối ở trước cửa, nhưng chỉ cách một cánh cửa, sinh ly tử biệt."
Lúc Hạ Quốc Tường nhắc đến cha của mình, là nước mắt tuôn đầy mặt.
Hạ Nhật Ninh thấp giọng trả lời: "Cha, con hiểu ý của cha."
"Con vẫn luôn là một đứa con thông minh. Trên việc của Thẩm Thất này, cha quả thực là thiên vị. Ở trên điểm này, cha phải hướng với con nói lời xin lỗi. Bởi vì mẹ của con ưa thích Thôi Nguyệt Lam, tôi cũng như yêu chim yêu cả lồng mà thiên về Thôi Nguyệt Lam. Thế nhưng là Thôi Nguyệt Lam đã định trước không thể vào cửa nhà của Hạ gia rồi, tôi cũng không cần vì Thôi Nguyệt Lam mà làm khó Thẩm Thất. Chỉ là, tôi vẫn không thể đứng ở trên lập trường của con cùng mẹ của con đối nghịch. Con là đàn ông, con muốn bảo vệ vợ của con. Tôi cũng là đàn ông, tôi cũng phải bảo vệ vợ của tôi."
"Cho dù mẹ của con không tốt cỡ nào, cô ấy vẫn là vợ của tôi, là người phụ nữ mà tôi yêu thương sâu sắc." Hạ Quốc Tường ngửa đầu lại uống thêm một ly rượu mạnh: "Cha con chúng ta sao mà giống nhau biết bao? Đều bị những thứ việc vặt này tra tấn mà ảnh hưởng đấy. Có lẽ, chờ con đến thời điểm tuổi tác này của cha, mẹ của con cũng sẽ nghĩ thóng mọi thứ chăng?"
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Cần gì? Tội gì!
Hắn so với cha còn phải khó khăn hơn gấp trăm lần.
Ít nhất, năm đó bà không có giết chết mẹ cùng cha a.
Còn mình thì sao, loạn trong giặc ngoài, thật là mệt mỏi quá.
Chuyện mà Hạ Nhật Ninh đột nhiên trở về đại trạch của Hạ gia, hoàn toàn không thể gạt được Hạ lão phu nhân.
Biết rõ cháu trai rõ ràng là đã tìm cha mẹ của nó tâm sự, Hạ lão phu nhân bình tĩnh nói với Hòa quản gia: "Cô nói, cuộc trò chuyện vào đêm nay sẽ có hiệu quả không?"
Hòa quản gia mỉm cười trả lời: "Có lẽ có chăng? Nhị thiếu gia thông minh như vậy."
Hạ lão phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỉ sợ chưa hẳn. Nhật Ninh thuyết phục không được Vưu Tâm Nguyệt đấy! Sự cố chấp và oán giận đối với tôi của người phụ nữ kia, thâm căn cố đế, tuyệt đối sẽ không bởi vì vài câu cầu khẩn của Nhật Ninh, thì sẽ bỏ qua đấy."
"Vậy, lão phu nhân ngài định làm gì đây?" Hòa quản gia cẩn thận mà hỏi.