Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 355 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Lúc Thẩm Lục đang được bôi thuốc, kêu lên một tiếng buồn bực, thoáng một phát nắm chặt ga giường.
Sùng Minh thở dài một tiếng, nói: "Da mịn thịt mềm đấy, cũng đừng học người khác đấu tranh anh dũng!"
Thẩm Lục nghiến răng nói: "Anh cho rằng tôi vui lòng sao? Nếu tôi không đi, tiểu Thất sẽ có nguy hiểm! Tiểu Thất bây giờ đang mang thai, chịu không nổi một chút xíu tổn thương! Tôi chịu được chút thương thì coi cái gì? Chỉ cần tiểu Thất "
"Tiểu Thất tiểu Thất tiểu Thất tiểu Thất, amj ngoại trừ tiểu Thất còn có thể nói chút gì khác không?" Sùng Minh căm tức một hồi, trong tay vừa dùng sức, mạnh tay một buộc lại vải băng.
Đau đến Thẩm Lục trong nháy mắt toát ra cả người mồ hôi.
Thẩm Lục lo lắng Thẩm Thất sẽ nghe được động tĩnh, cố gắng mà nghiến răng chịu đựng rồi.
Đau đến sắc mặt của anh cũng tái nhợt.
Sùng Minh nhìn thấy Thẩm Lục ngấm ngầm chịu đựng như vậy, lúc này mới buông lỏng tay ra.
Thẩm Lục đau được một hồi, mới chậm rãi buông ra ga giường: "Anh thật đúng là tàn nhẫn a!"
Sùng Minh thoáng chốc nằm xuống, nằm ở bên cạnh của Thẩm Lục: "Khi nào anh cũng có thể như vậy quan tâm tôi một lần a?"
Thẩm Lục liếc xéo anh ấy: "Đầu óc của anh có cái hố phải không? Tôi là một người đàn ông, anh cũng là đàn ông, tôi quan tâm cái gì? Anh cũng không phải là anh ruột của tôi!"
Sùng Minh thở dài một tiếng, trở mình nhìn Thẩm Lục, nói: "Không còn sớm rồi, đi ngủ sớm một chút đi."
Thẩm Lục nhướn mày: "Vậy anh còn không rời khỏi?"
Sùng Minh tà túy mà cười cười, nhìn Thẩm Lục nói: "Tôi muốn ở lại, quan sát miệng vết thương của anh có bị nhiễm trùng và phát sốt không a! Anh lần đầu tiên bị thương, nhất định luống cuống tay chân không có kinh nghiệm, tôi cũng nên phải chăm sóc anh một cái!"
Thẩm Lục nghiêm mặt nói: "Tôi vừa đúng muốn hỏi anh một chút chuyện, anh bắt đầu từ khi nào là đã theo dõi tôi đấy?"
Sùng Minh cố ý tỏ ra một vẻ mặt vô tội: "Nếu như tôi nói, chỉ là trùng hợp anh có tin không?"
"Tin anh mới có ma!" Thẩm Lục trừng mắt.
Sùng Minh nở nụ cười, chuyển dời đi chủ đề: "Anh đêm nay sao lại đi đến đó?"
Thẩm Lục ngược lại là nói thật: "Tôi là dọc theo đường đi của đối phương mà đuổi theo đấy. Cái địa chỉ kia nhiều lần cùng người ở ngoại cảnh liên lạc."
Sùng Minh hơi bất ngờ nhìn Thẩm Lục: "Kỹ thuật máy tính của anh rất tốt?"
"Cũng được chăng." Thẩm Lục khiêm tốn một chút: "Không tính là quá tốt."
Chỉ chốc lát sau, Thôi Nguyệt Lam liền theo đối phương đi vào.
Đi qua nhiều cái sân, mới đến được nơi mục đích cuối cùng.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy một ông già người da trắng, tóc đã rụng sạch, cả mặt cả người đều là nếp nhăn ngồi ở trên mặt ghế, trong ánh mắt mang theo sự hung tợn mà nhìn vào mình, Thôi Nguyệt Lam nhịn không được sợ run cả người.
Thế nhưng là cô không thể lùi bước.
Nhất là bây giờ.
Charley là cái thứ gì, Thôi Nguyệt Lam biết được không nhiều lắm, thế nhưng là biết rõ đối phương không phải là người tốt gì, cô còn là rõ ràng hiểu đấy.
Cho dù cô bây giờ cũng biết, làm như vậy là bảo hổ lột da, thế nhưng là cô thật sự nhịn không được!
Cô không có cách nào trơ mắt nhìn Thẩm Thất hưởng thụ sự chú ý của muôn người và sự cưng chiều của Hạ Nhật Ninh, mà không chút động lòng nào!
"Quý ngài Charley, tôi là Lam." Thôi Nguyệt Lam đứng ở trước mặt của Charley, tự giới thiệu nói: "Lúc trước cũng là tôi đem tin tức nói cho ngài biết đấy."
Ánh mắt của Charley lóe lên, trên dưới nhìn thoáng qua Thôi Nguyệt Lam, rồi mới lên tiếng: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Thôi Nguyệt Lam ngồi trên mặt đất.
Ánh mắt của Charley sắc bén nhìn xem Thôi Nguyệt Lam, nói: "Trạng thái bây giờ của cô hình như không được tốt lắm a!"
Cho dù Thôi Nguyệt Lam luôn dùng mạng che bụm mặt và thân thể, thế nhưng là Charley là người nào a?
Cái mũi rất nhạy, thoáng chốc liền ngửi thấy được mùi thuốc ở trên người của Thôi Nguyệt Lam.
"Chút xiu bệnh này của tôi, không là gì cả. Tôi chỉ hy vọng ngài Charley có thể sống lâu trăm tuổi." Thôi Nguyệt Lam nịnh nọt Charley mà nói.
"Ha ha ha ha." Charley phát ra tiếng cười chói tai: "Thật sự là một cô gái rất biết nói chuyện!"
Charley hung ác nham hiểm nhìn xem Thôi Nguyệt Lam: "Cô tại sao phải nói cho tôi biết, quan hệ của phần mộ Đại Đế cùng Hạ Nhật Ninh?"
Thôi Nguyệt Lam nở nụ cười: "Bởi vì, tôi cũng không ưa bọn hô a!"
"Thế nhưng là nghe nói, cô trước kia là rất ưa thích Hạ Nhật Ninh đấy!" Ánh mắt băng lãnh của Charley nhìn vào Thôi Nguyệt Lam: "Cô sẽ bán đứng hắn?"
"Ngài Charley cũng đã nói rồi, cái kia là chuyện của lúc trước, mà không phải là chuyện của bây giờ." Thôi Nguyệt Lam thoáng một phát nắm chặt lấy tay: "Tôi là bị Hạ gia hủy rồi, cái thù này, làm sao có thể không trả? Tôi cái gì cũng không cần, tôi chỉ muốn Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất, đều không có kết cục tốt!"