Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 356 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Nghe được Thôi Nguyệt Lam nói như vậy, Charley ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua Thôi Nguyệt Lam: "Vậy cô có thể mang đến cho tôi tin tức tốt gì đây?"
Thôi Nguyệt Lam lẳng lặng nhìn mà Charley, nói: "Tôi đã tiếp xúc qua một nhà của Triển Hiểu Lâm rồi. Tôi có thể khẳng định, năm đó đồng điếu kia nhất định là ở trong tay của Lâm Vũ Tường. Chắc hẳn ngài Charley cũng có thể đoán được điểm này."
Charley gật gật đầu.
"Ngài Charley sở dĩ phải ẩn nấu ở chỗ này, không dám ra tay, đơn giản là bởi vì Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất vẫn luôn đang ở tỉnh Nghệ An, vì vậy ngài Charley không dám hành động thiếu suy nghĩ." Thôi Nguyệt Lam tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta có thể dẫn xà xuất động a! Tôi không tin Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất lại có thể mãi co đầu rút cổ ở tỉnh Nghệ An mà không ra khỏi cửa!"
"Cô có cách tốt hơn?" Charley lập tức có hứng thú.
Đều nói kim ở đuôi ong vàng, lông đỏ trên đỉnh đầu hạc (do cách nói này như tên của một loại thuốc độc là hạc đỉnh hồng), cả hai đều không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Thôi Nguyệt Lam là cả lòng cả mắt đều là không muốn cho bọn họ sống dễ chịu rồi a!
"Đương nhiên, nếu không tôi sẽ không tới gặp ngài Charley rồi." Thôi Nguyệt Lam nói: "Nhưng mà, tôi muốn xác định một chuyện. Thời gian chính xác của cung điện dưới mặt đất được ra là khoàng chừng nào?"
"Một tháng sau. Chính xác mà nói là ngày của người Hoa gọi là ngày 2 tháng 2 âm lịch." Charley trả lời: "Ngày đó chính là thời gian tốt nhất mở ra cung điện dưới mặt đất."
" Ngày 2 tháng 2 âm lịch ư?" Thôi Nguyệt Lam nhướng mày, khẽ cười lên: "Đúng là, chọn vào ngày này, không kỳ lạ. Ngày 2 tháng 2 âm lịch, Rồng ngẩng đầu a!"
"Vậy có có thể nói một chút chủ ý của cô rồi." Charley hung ác nham hiểm mà nhìn xem Thôi Nguyệt Lam: "Hy vọng cô có thể mang đến cho tôi một tin tức tốt!"
"Rất đơn giản!" Thôi Nguyệt Lam trả lời: "Ngài Charley có thể truyền tin cho người của Hạ gia, nói với Vưu Tâm nguyệt, tôi bị ông bắt cóc! Vưu Tâm Nguyệt là hiểu rõ tôi nhất đấy! Bà ấy một khi biết rõ tôi bị ông bắt cóc rồi, vậy bà ấy cùng Hạ Quốc Tường nhất định sẽ tới cứu tôi đấy! Nơi đây cũng không phải là Châu Phi, cũng không phải là đại bản doanh của bọn họ. Ở chỗ này đánh trận phục kích, ngài Charley không thể yếu đến mức ngay cả hai người trung niên cũng không thể giữ lại phải không? Chỉ cần bắt được Vưu Tâm Nguyệt cùng Hạ Quốc Tường, ngài Charley, còn lo lắng Hạ Nhật Ninh sẽ không tới sao? Đến lúc đó ép buộc anh ấy dùng đồng điếu làm giao dịch. Mọi thứ đều không phải là nước chảy thành sông, chuyện dễ như trở bàn tay sao?"
Charley nhịn không được cho Thôi Nguyệt Lam vỗ tay: "Thật sự là một phụ nữ độc địa a! Cách như vậy cũng nghĩ ra được. Tôi thích!"
Thôi Nguyệt Lam mỉm cười trả lời: "Có thể cùng ngài Charley hợp tác, cũng là vinh hạnh của tôi."
"Chỉ là, tôi rất muốn biết một chút. Cô tại sao có thể khẳng định Vưu Tâm Nguyệt sẽ mắc lừa?" Charley nhịn không được hỏi: "Theo tôi biết được, cô đã bị xóa tên ở trong Hạ gia rồi phải không?"
"Đây là chuyện của tôi. Đây cũng là thành ý đối với ngài Charley." Thôi Nguyệt Lam cười trả lời: "Ngài Charley chỉ cần bố trí tốt cạm bẫy, chờ đợi Vưu Tâm Nguyệt cùng Hạ Quốc Tường tới đây, đến bắt rùa trong hũ thôi!"
"Vậy, chuyện kế tiếp làm phiền rồi." Charley thoả mãn gật đầu.
Thẩm Thất giơ cổ tay lên nhìn giờ, A..., đã là hơn tám giờ tối rồi.
Thẩm Thất nói: "Tôi một lát sẽ trở về, trực tiếp đưa đến nhà của tôi đi."
Tiểu Xuân trả lời ngay: "Vâng, thiếu phu nhân. Thời gian vào tiệc của ngày mai là buổi chiều ba giờ rưỡi, tôi sẽ đúng giờ tới đón cô đấy!"
Thẩm Thất duỗi lưng một cái trả lời: "Được, tôi sẽ chuẩn bị cho tốt đấy."
Cô thân là nhà tạo hình, bất kể trường hợp nào đều là dễ như trở bàn tay a!
Cô không chỉ phải cho mình tạo hình, còn cần phải phụ trách tạo hình của mẹ nuôi cùng tiểu Nghĩa.
Thẩm Thất về đến nhà, Thẩm Lục còn chưa có trở về.
Mấy ngày nay anh trai luôn là thần thần bí bí đấy, mỗi ngày làm chuyện gì, cũng không chịu nói.
Nhưng mà, đây cũng là rất bình thường phải không?
Dù sao, anh trai đã vẻn vẹn không giống ngày xưa rồi.
Thẩm Thất vô cùng buồn chán mở lên máy tính, cái tin tức kết bạn kia lập tức được gửi qua.
Thà phụ thiên hạ không phụ nàng: "Cô nhiều ngày cũng không có online rồi a?"
Tôi là tiểu Thất: "Đúng vậy a, mấy ngày nay tôi phụng bồi mẹ nuôi dạo phố rồi. Quả thực là sắp mệt chết đi được, mẹ nuôi mua cho tôi rất nhiều đồ, buổi chiều bị ép chụp rất nhiều ảnh chụp đáng yêu!"
Thà phụ thiên hạ không phụ nàng: "Cô thật hạnh phúc a."
Tôi là tiểu Thất: "Đúng vậy a, tôi bây giờ cũng cảm thấy như vậy. Đúng rồi, mấy ngày nay anh hình như cũng không có lên cấp mấy a!"
Hạ Nhật Ninh ở đầu bên kia máy tính hơi hất khóe miệng, trả lời: "Tôi cũng có chuyện làm trễ nải rồi. Đây không phải là, đang đợi cô cùng lên cấp sao?"
Thẩm Thất cũng cười cười, nhanh chóng gõ một hàng chữ: "Được a, thà phụ thiên hạ không phụ nàng, cái tên này của anh thật thú vị."