Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 373 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


“Nhưng con không nên lừa gạt để mẹ đi đào phần mộ của Lâm Vũ Tường!” Vưu Tâm Nguyệt thật sự có chút tức giận với Thôi Nguyệt Lam.



Bà ta không để ý nguy hiểm đến đây nghĩ cách cứu Thôi Nguyệt Lam, nhưng không ngờ Thôi Nguyệt Lam lại hợp tác với Charley diễn trò!



Thế mà dám lừa bà tới đào mộ Lâm Vũ Tường.



Nếu không phải khi đào xong bà phát hiện ra chỗ không ổn, chỉ sợ lúc này bà còn chẳng hay biết gì.



“Mẹ, là con bất bình thay mẹ mà thôi!” Thôi Nguyệt Lam tiếp tục nói dối: “Mẹ nhìn Hạ gia đối xử như thế với mẹ chỉ vì Thẩm Thất đấy! Mẹ là mẹ ruột của người thừa kế Hạ gia mà! Con muốn báo thù kêu oan thay mẹ cũng không có cơ hội, không biết làm sao. Mẹ ở trong nhà lớn của Hạ gia, con muốn gặp mặt mẹ cũng khó khăn như thế. Bởi vậy con mới đưa ra hạ sách này. Con chỉ nghĩ biện pháp dẫn mẹ ra khỏi nhà lớn của Hạ gia thôi!”



Nghe lời nói đổi trắng thay đen của Thôi Nguyệt Lam, Charley cũng thật khâm phục.



Người phụ nữ này, bản lĩnh gây sự cũng cao lắm.



“Mẹ, việc đã đến nước này, chúng ta không còn đường để quay lại nữa! Nhân cơ hội lần này tốt như vậy, dứt khoát cho Hạ lão phu nhân một kích trí mạng đi! Nói không chừng chỉ cần bà ta chết, mẹ có thể nắm giữ toàn bộ Hạ gia? Đến lúc đó, mẹ có yêu thương của ba, và hưởng toàn bộ sự hiếu thuận của anh Nhật Ninh. Đến lúc đó, ai dám không nghe lời mẹ chứ?” Thôi Nguyệt Lam tiếp tục bán lợi ích cho Vưu Tâm Nguyệt: “Ngài Charley chỉ muốn chìa khóa của địa cung kia thôi. Đợi vào địa cung rồi, giao dịch giữa chúng ta cũng kết thúc. Đến lúc đó, muốn giữ Thẩm Thất lại vĩnh viễn cũng không phải chuyện không thể nữa! Chỉ cần Thẩm Thất chết rồi, anh Nhật Ninh cũng hết hi vọng hoàn toàn, không phải sao?”



Quả nhiên Vưu Tâm Nguyệt động lòng rồi.



Bà chính là một người cố chấp bảo thủ như vậy.



Thôi Nguyệt Lam rất hiểu bà.



Chỉ cần giữ chặt điểm yếu của bà, lại thêm vài lời đe dọa dụ dỗ, khả năng Vưu Tâm Nguyệt phản đối là không lớn.



Nhìn thấy vẻ thả lỏng trên khuôn mặt của Vưu Tâm Nguyệt, Thôi Nguyệt Lam tiếp tục nói: “Thật ra, chuyện này con cũng trùng hợp biết được. Cho nên, lúc ngài Charley tới tìm con, con mới có thể thuận nước đẩy thuyền. Không phải con chủ động muốn lừa gạt mẹ đâu! Đúng không, ngài Charley?”



Thôi Nguyệt Lam liếc mắt ra hiệu cho Charley.



Ánh mắt Charley khẽ động, đương nhiên gã không ngại diễn trò cùng Thôi Nguyệt Lam.



Nếu như có thể một lần giết sạch bốn người Hạ gia trong địa cung, vậy trong tương lai không phải là gã chẳng còn chút uy hiếp nào sao?



Đương nhiên gã sẽ phối hợp!



Bởi vậy Charley nói: “Đúng thế. Khi tôi đến tìm Thôi tiểu thư, Thôi tiểu thư mới nói cho tôi biết một vài truyền thuyết thú vị của địa cung này. Do đó, mới nghĩ tới mời tổng giám đốc Hạ và Thẩm Thất cùng tới xem thử thần tích kia. Chỉ cần lấy được vật tôi cần, tôi cũng chẳng để ý chuyện gì nữa!”



“Mẹ, xem như giúp con lần cuối đi.” Thôi Nguyệt Lam khổ sở cầu xin Vưu Tâm Nguyệt: “Con cũng rất tức giận khi nhìn thấy Hạ lão phu nhân ức hiếp mẹ như vậy, thế nên mới nghĩ ra biện pháp này. Mẹ, làm xong chuyện này con sẽ không xuất hiện nữa. Con đã nhờ cậy ngài Charley tìm cho con một con đường lùi để rời khỏi đây! Chỉ cần Thẩm Thất chết rồi, mẹ có thể cùng với ba và anh Nhật Ninh sinh sống vui vẻ giống như trước! Không có Thẩm Thất là chướng ngại, anh Nhật Ninh sẽ không xa cách với mẹ nữa!”



Câu nói cuối cùng đã đâm thẳng vào tử huyệt của Vưu Tâm Nguyệt.



Khoảng thời gian gần đây, quả thật Hạ Nhật Ninh vì Thẩm Thất mà xa cách với Vưu Tâm Nguyệt nhiều lắm.



Điều này làm cho Vưu Tâm Nguyệt rất tức giận, rất thất vọng.
Thẩm Thất cũng nhìn về phía gã.



Thôi Nguyệt Lam và Vưu Tâm Nguyệt được một đám người kéo tới, đứng đằng sau Charley.



“Mẹ!” Hạ Nhật Ninh nhịn không được kêu lên!



Thẩm Thất cũng muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng một tiếng mẹ này mắc kẹt trong cổ họng, làm sao cũng không cất thành lời.



Thôi Nguyệt Lam nhìn Thẩm Thất, nở nụ cười độc ác.



Thẩm Thất à Thẩm Thất.



Hôm nay cho mày muôn đời không gượng dậy nổi ở nơi này đi!



Chỉ cần mày chết ở đây, vậy thì mọi chuyện đều xong rồi.



“Tâm Nguyệt.” Hạ Quốc Tường cũng kêu lên.



Vưu Tâm Nguyệt có phần chột dạ đưa mắt nhìn thoáng Hạ Quốc Tường.



Ngay vào lúc Vưu Tâm Nguyệt hơi dao động, Thôi Nguyệt Lam đè giọng nói nhanh: “Mẹ, cơ hội tốt như vậy không có lần thứ hai đâu. Qua thôn này không còn nhà trọ nữa. Ở ngoài kia giết người, phải gánh chịu trách nhiệm. Nhưng ở trong này, ai biết được sao cô ta lại chết? Mẹ, người mẹ giết trong cuộc đời này cũng không ít. Bây giờ không thể do dự thiếu quyết đoán!”



Vưu Tâm Nguyệt nghe lời nói của Thôi Nguyệt Lam, quả nhiên lại kiên định suy nghĩ.



Hạ Nhật Ninh mở hộp ra, giữ chặt nắp mở, nói: “Charley, thứ anh cần tôi đã mang đến rồi. Anh có thể thả người chưa?”



Charley nhẹ nhàng cười: “Tổng giám đốc Hạ nói được làm được, thật sự khiến người ta khâm phục. Nhưng mà, tôi nghe nói lần trước dưới mộ địa, tổng giám đốc Hạ và phu nhân đây cũng cùng tới. Lần đó chỉ dạo một vòng bên ngoài mộ địa, lần này lẽ nào không vào trong xem náo nhiệt sao?”



Sắc mặt Hạ Nhật Ninh đột nhiên thay đổi: “Charley, rốt cuộc mày muốn thế nào?”



Charley nhún vai: “Đương nhiên là muốn mời các vị cùng đi thám hiểm rồi! Ít người thì chẳng còn gì thú vị cả!”



Người của Charley đẩy Vưu Tâm Nguyệt và Thôi Nguyệt Lam về phía cửa vào địa cung một cách thô lỗ.



“Tâm Nguyệt!” Đột nhiên Hạ Quốc Tường kêu lên, ánh mắt phượng nhìn Vưu Tâm Nguyệt nghiêm khắc.



Hạ Quốc Tường và Hạ Nhật Ninh đều hiểu rất rõ sức chiến đấu của Vưu Tâm Nguyệt.



Nếu lúc này bà phản kháng lại thì thật sự rất dễ dàng.



Nhưng mà Vưu Tâm Nguyệt vẫn giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Hạ Quốc Tường và Hạ Nhật Ninh, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.