Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 376 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Charles quả thật rất tàn nhẫn, đương nhiên ông ta cũng không quan tâm những người Hạ Nhật Ninh mang theo có sức sát thương bao nhiêu.
Cho nên, Charles lập tức hạ lệnh, trực tiếp tiêu diệt những con vượn người đó.
Charles vốn dĩ buôn bán nghiên cứu vũ khí, vì vậy vũ khí mà ông ta mang theo, làm sao có thể là vũ khí bình thường?
Thẩm Thất nhìn thấy vài người mặc đồ kín mít, mỗi người mang theo một loại vũ khí giống như là máy hút bụi, đứng chia ra từng hướng, nhấn nút khởi động trong tay, nhắm hướng về những con vượn người đó mà bắn.
Giây tiếp theo, Thẩm Thất bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng!
Chỉ thấy những con vượn người dày đặc đó, như thể bị bất ngờ tan chảy, tuy nhiên một vài giây sau, đều biến thành một vũng máu.
Thẩm Thất và Thôi Nguyệt Lam bất ngờ đồng thanh kêu lên sợ hãi.
Thẩm Thất lấy tay che miệng, chết lặng, không cho bản thân phát ra tiếng.
Những người khác đều đã nhìn thấy thế giới, đều trải qua sóng to gió lớn, vì vậy tất cả đều rất bình tĩnh.
Hạ Nhật Ninh lập tức kéo Thẩm Thất lại, để đầu của cô ấy dựa vào ngực của mình, nói: “đừng nhìn nữa.”
Thẩm Thất chết lặng nắm chặt áo Hạ Nhật Ninh, cả người đang run nhẹ.
Đơn giản là, quá đáng sợ!
Những sinh vật đó đáng sợ như bột tử thi trong võ thuật.
Thôi Nguyệt Lam đố kị nhìn Thẩm Thất.
Khi gặp phải tình cảnh như vậy, Thẩm Thất có thể núp vào trong lòng của Hạ Nhật Ninh, còn cô ta chỉ có thể tự mình chịu đựng!
Thật sự không công bằng!
Cái ôm này, vốn dĩ thuộc về cô ta!
Đều trách Thẩm Thất.
Cho nên, Thẩm Thất, tôi cho cô hạnh phúc trước vậy!
Lát nữa, sẽ làm cho cô không thể hạnh phúc được nữa!
Hạ Nhật Ninh cảm nhận được cơ thể Thẩm Thất đang run lên, liền nhỏ giọng nói: “Charles vốn dĩ là người như vậy. Đừng sợ. Ông ta không dám làm gì em đâu!”
Thẩm Thất không biết nên nói gì.
Những con vượn người đó, thật sự rất hung hãn,rất đáng sợ.
她说不出杀死那些动物很残忍之类的话。
Cô không thể nói ra những lời độc ác vì giết những con vật đó.
Dù sao, cô cũng không phải là Thánh Mẫu.
Mọi người đều chung một chiếc thuyền.
Hơn nữa, bây giờ muốn rút lui, cũng đã không kịp rồi.
Tiếp tục liều mình tiến về phía trước, may ra còn đường sống, rút lui, chỉ e rằng mạng khó giữ.
Cho nên, mặc dù tâm trạng đều hạ xuống, nhưng mọi người vẫn rất nhanh chóng điều chỉnh lại.
Hạ Nhật Ninh hỏi thuộc hạ: “tình hình đạn dược như thế nào?”
“Đã tiêu hao một phần tư.” Thuộc hạ trả lời: “tổng tài, nếu như đến thêm mấy lần chiến đấu như vậy nữa, chúng tôi e là khó đối phó.”
Hạ Nhật Ninh lướt qua Charles, lời nói nhẹ tựa gió: “vũ khí của đám người bên Charles, hình như là của Mỹ.”
Những người khác liền hiểu ra!
Ý của Hạ Tổng là cướp của người giàu chia cho người nghèo!
Dù gì vũ khí của mọi người đều là của Mỹ, đạn dược đa phần giống nhau.
Vậy thì, hihihihi
Charles đúng thật là một kẻ giết người.
Đối diện với tình hình này, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không có chút thay đổi, đợi sau khi thu xếp xong chiến trường, nói: “những người bị thương nặng, cũng không thể cùng đi tiếp được.”
Không đợi nghững người khác phản ứng, những vệ sị thân cận của Charles liền ra tay, những người bị thương nặng chưa chết, một đao chí mạng!
Hành động này của Charles, lập tức làm cho mọi người phẫn nộ, một đoàn người lần lượt bao vây Charles.
Nhưng mà không đợi bọn họ hành động, vệ sĩ của Charles liền rút súng nhắm hướng về phía bọn họ.
Charles từ từ nói: “mang theo những phiền toái này, chúng ta làm sao có thể đi tiếp được? Thà để cho bọn họ chết làm thức ăn cho quái thú, trở thành phân. Chi bằng ở đây tiễn họ vui vẻ đi gặp thượng đế. A men!”
Những người đó vừa muốn phản bác lại, Charles khóc thút thít nói: “lúc tôi tuyển mọi người, đều đã kí hợp đồng. Đi vào lăng mộ, sống chết không bàn. Huống hồ, bọn họ chết rồi, các người nhận được tiền không phải càng nhiều sao?”
Một câu nói đánh trúng tâm lí đen tối của những người đó.
Đám người đó quả nhiên không ồn ào nữa.
Thẩm Thất nói với Hạ Nhật Ninh: “bọn họ vì chút tiền đó, liền bỏ mặc sống chết của đồng đội sao?”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nói: “rất nhiều người nhất thời tụ tập lại. Bọn họ tìm Charles tính sổ, cũng chỉ là muốn thêm một số tiền bồi thường mà thôi.”
Quả nhiên, Charles nói: “như vậy tốt rồi, lát nữa tính theo số lượng người chết, bồi thường gấp đôi cho số người còn sống. Như thế nào?”
Đám người đó quả thật không ồn ào nữa, từ từ tách nhau ra, chuẩn bị lên đường.
Thẩm Thất đứng hình không nói nên lời.