Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 377 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Thì ra chỉ đơn giản vậy thôi à!



Thẩm Thất lại một lần nữa được làm mới về kiến thức bản chất con người



Khó trách những người khác đều có vẻ như không có gì đáng ngạc nhiên.



Thì ra, mọi người tính toán như thế nào, sớm đã rõ rõ ràng ràng rồi!



Nhìn thấy đội hình đang giảm dần, lòng Thẩm Thất cảm thấy thật là đau đớn.



Khi mọi người bắt đầu đi tiếp, đống đổ nát ở phía sau, đã nằm lại ở phía sau, không ai quan tâm cũng không ai hỏi.



Càng không ai nói phải xử lý thế nào.



Hình như chỗ này là nghĩa trang, có người chết cũng là chuyện bình thường.



Chết ở chỗ này, xem như được chôn ở chỗ này luôn.



Rời khỏi hang động hình hồ lô này, trước mặt xuất hiện con đường mòn trắng xóa.



Nếu như đoán không lầm thì con đường mòn này chính là đường thông qua bên cung điện ngầm.



Mọi người đều đi vào từ cửa chính, cho nên, tốc độ đi vào lần này đặc biệt nhanh.



Thẩm Thất nói nhỏ với Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, chỗ này yên tĩnh đến phát sợ. Em cứ cảm thấy có gì đó bất an.”



Hạ Nhật Ninh nhỏ tiếng trả lời: “Mọi việc cứ cẩn thận là được. Càng đến gần vị trí cửa thì càng phải cẩn thận.”



Giọng Hạ Nhật Ninh vừa hạ xuống, đột nhiên có người ở khoảng cách không xa hét lên: “Đừng, đừng động vào thứ đó!”



Nhưng mà trễ rồi.



Giây tiếp theo, Thẩm Thất cảm thấy mặt đất dưới chân mình bắt đầu nhô lên!



Vậy là sao đây?



Theo phản xa, Thẩm Thất nắm vào cổ tay Hạ Nhật Ninh, và được anh ta kéo qua liền.



“Nhanh, mọi người mau nhảy ra! A!......” Có người còn chưa nói hết câu, đã bị nuốt chửng xuống dưới rồi.



Thẩm Thất còn chưa kịp hoàn hồn quay đầu vừa nhìn, con đường mòn đang bình yên trước mắt, hiện giờ đã không còn bằng phẳng, từ dưới sàn nhà không biết từ đâu xuất hiện một số con rắn chỉ nhỏ bằng ngón tay.



Thân hình mấy con trắn con này màu vàng kim, cặp mắt màu đỏ, thấy người là cắn.



Những người bị nó cắn trúng, sẽ ngã xuống co giựt, chưa kịp tiêm huyết thanh đã nôn bọt trắng tắt thở.



“Mấy con rắn này độc lắm, chúng ta tản ra, đừng đến gần con đường mòn đó.” Hạ Nhật Ninh nhanh chóng kéo Thẩm Thất lùi lại.



Mấy con rắn này không rời khỏi con đường mòn, tiếp tục tấn công con người, sau khi đẩy lùi con người về sau, chúng lại quay về mặt đất.


Thẩm Thất nhớ đến lần ở nghĩa trang, có người nói với mình, mấy cái đèn này được khống chế bởi trọng lực. Và nguyên liệu đốt lên đều được làm từ mỡ của một số động vật.



Cứ nghĩ đến xác chết bên ngoài, sẽ trở thành một phần của đèn dầu trong này, Thẩm Thất không chịu nổi run lên cầm cập.



Thẩm Thất đưa tay sờ vào bắp tay, da gà nổi lên cả tấc.



Thẩm Thất không chịu được chắp hai tay lại: “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý quấy rối mọi người đâu! Tôi cũng do bị ép buộc thôi. Tôi sẽ không tùy tiện phá đồ đạc trong này, tôi tìm được đường hầm tìm được người thân, tôi sẽ rời khỏi chỗ này! Xin lỗi, xin lỗi, đã làm phiền!”



Thẩm Thất vừa đi vừa cầu nguyện, từ từ đi về phía trước.



Con đường hành lang này khá là dài, và nó thông qua lăng mộ tiếp theo.



Không biết có phải lời cầu nguyện của Thẩm Thất phát huy tác dụng không, mà đường đi từ đây qua đó, bình an vô sự, không có chuyện gì xảy ra.



Thẩm Thất vừa quẹo qua, đã vào trong một lăng mộ khác.



Vừa đi đến cửa, Thẩm Thất đã trợn to con mắt!



“Ôi! Trời ơi!” Thẩm Thất bị mọi thứ trước mắt làm cho kinh ngạc đến nổi miệng mở to như nhét được quả trứng ngỗng vào!



Chỉ nhìn thấy trước mắt là rừng người gỗ được điêu khắc rất tinh tế.



Đấy chắc là một mô hình được mô phỏng lại.



Ở ngay bục cao phía trước, dưới miếng vải màu xám tro kia, có một nam một nữ đang ngồi trên đó.



Dưới bục là một đám vũ công đang nhảy múa.



Hai bên đầy các quan viên đang ngồi thưởng thức xem biểu diển.



Vẻ mặt của ai cũng thể hiện kiểu ăn uống no say.



Trước mặt mỗi người đều có chiếc bàn thấp, trên bàn có bình rượu và thức ăn ngon.



Thẩm Thất từ từ đi qua đó, đi xuyên qua các nàng vũ công, rồi nhìn ra xung quanh.



Thẩm Thất cảm thấy một lần nữa mình đi nhầm phim trường, đang đi lạc vào nơi người ta đang đóng phim.



Tại vì, những người gỗ điêu khắc này rất giống thật.



Thật đến nỗi mà ngay cả nếp nhăn và tóc trên mặt của họ nhìn cũng rất là sinh động.



“Xin lỗi, đã làm phiền.” Thẩm Thất xin lỗi như thói quen: “Tôi không cố ý đột nhập vào đây! Xin lỗi tôi sẽ rời khỏi ngay!”



Thẩm Thất vừa quay người, đã đụng vào người của một con rối.



Rắc, rắc, rắc.



Cả phòng đột nhiên phát ra âm thanh máy móc chuyển động.