Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 383 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Hư Hư thực thực
Vưu Tâm Nguyệt cười gượng gạo: “quay đầu? Vẫn còn kịp sao?”
“Vì sao lại không kịp chứ? Nếu nhận thấy mình đi sai đường, hãy dừng bước kịp thời, tức là sẽ đi trên con đường đúng đắn, đã bước được một bước đường đúng.” Cái bóng nói xong câu nói này, bắt đầu bay lùi dần về phía sau: “Vưu Tâm Nguyệt, tuy cô rất cố chấp, tuy cô độc đoán độc hành. Nhưng, cô lúc nào cũng có sức mạnh của tình yêu. Dù sức mạnh này là Hạ Quốc Tường cho cô, hay là Hạ Nhật Ninh cho cô. Cô đều rất may mắn. Chồng cô và con trai cô đều rất yêu cô. Cô đừng làm tổn thương đến họ nữa. Dù cho tình yêu có nhiều đến mấy, cũng không chịu đựng được sự tổn thương nữa đâu.”
“Nhưng tôi đã hứa với Lam Lam rồi: “Vưu Tâm Nguyệt vẫn đang đấu tranh tư tưởng
“Trong lòng cô, chồng cô quan trọng hơn? Hay là con trai cô quan trọng hơn? Hay là Thôi Nguyệ Lam quan trọng hơn? Hay là cái gọi là tính hiếu thắng của cô quan trọng hơn? Cái bóng nói xong câu nói này, cả con người dường như bị hố đen hút mất, đã biến mất đi trong nháy mắt.
Sau lưng Vưu Tâm Nguyệt, đột nhiên vã một lớp mồ hôi lạnh toát.
Đúng rồi, cuối cùng điều gì mới là quan trọng nhất đây?
Vì sao mính cứ luôn làm những việc nghịch lý thế?
Vì sao vậy, những lời nói này, từ trước tới giờ chưa ai nói với mình?
Chẳng lẽ, mình đã sai thật sao?
Mình vẫn còn cơ hội thật sao?
Vưu Tâm Nguyệt lập tức rơi vào vòng suy tư.
Lần đầu tiên trong đời bà bắt đầu lăn tăn suy nghĩ về vấn đề này.
Hạ Quốc Tường trong giây phút bị di chuyển, nhanh chóng đưa ra tư thế sẵn sàng công kích.
Nhưng ông đã nhanh chóng phát hiện, có điều gì đó không bình thường.
Xung quanh không có một ai.
Hạ Quốc Tường nhanh chóng dừng công kích, ông nhìn kỹ môi trường xung quanh.
Rất nhanh, ông đã phát hiện mình đang ở dưới đáy giếng của một cái giếng rất sâu.
Ánh mắt Thôi Nguyệt Lam cứ liếc trộm Thẩm Thất, trong sâu thẳm ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh toát và bất thường
Thẩm Thất chạy về phía Hạ Nhật Ninh: “thật sự không còn chút hy vọng gì sao?”
Hạ Nhật Ninh lắc đầu.
Mặt Thẩm Thất đầy tiếc nuối.
Chết não, đồng nghĩa với việc con người này, không còn hy vọng tỉnh lại nữa.
Cho dù bây giờ anh ta còn đang thở, thân thể anh ta vẫn còn hơi ấm.
Nhưng anh ta sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Xem ra, vừa rồi tất cả mọi người đều rơi vào ảo giác của riêng mình.
Những người mạnh mẽ đều vượt qua được, những người yếu đuối không tỉnh lại nữa.
Thẩm Thất nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “đúng rồi, chúng ta đều trở về rồi. Charley và người của anh ta đâu?”
Câu nói đó, lập tức nhắc nhở mọi người.
Tất cả nhanh chóng tản ra, tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng không hề có tin tức nào của Charley.
Chẳng lẽ, Charley và người của anh ta vẫn chưa trở về?
Không thể thế được!
Họ là những người đi sớm nhất, sao lại không hề có một ai quay về?
Thẩm Thất nói với mọi người: “chẳng lẽ họ đã đến một nơi khác? Hay chúng ta tìm tiếp xem sao?”
Vừa đúng lúc, cánh cửa đá bên trái phía trước, đột nhiên tự động mở ra.