Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 386 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Thẩm Thất rùng mình: “Cô có ý gì?”
Thôi Nguyệt Lam bật cười đắc ý, lấy ra chiếc điện thoại: “Tuy rằng nơi này không có sóng, nhưng video clip ở bên trong vẫn có thể xem đấy! Cô không muốn thấy phần mộ của ba mình đã biến thành thế nào sao?”
Sắc mặt Thẩm Thất đột nhiên thay đổi!
Vẻ mặt của Vưu Tâm Nguyệt cũng thay đổi theo.
Bà đã biết Thôi Nguyệt Lam muốn làm chuyện gì rồi!
Bà vừa muốn ngăn cản, Thôi Nguyệt Lam liền nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đừng để ý tới nữa! Dù sao làm thì đã làm rồi, muốn chối cãi cũng không kịp đâu! Nếu mẹ không muốn ra tay vậy để con! Đợi giải quyết xong Thẩm Thất, mọi chuyện trước đây đều không nhắc tới nữa. Mẹ vẫn là mẹ của con, con vẫn là con gái của mẹ. Có được không?”
Những lời này của Thôi Nguyệt Lam đã thành công khiến bước chân của Vưu Tâm Nguyệt khựng lại tại chỗ thêm lần nữa.
Đôi môi của Thẩm Thất run rẩy: “Thôi Nguyệt Lam, rốt cuộc cô đã làm gì phần mộ của ba tôi!”
“Làm gì à? Xem rồi cô sẽ biết!” Thôi Nguyệt Lam ném di động của mình cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất nhận lấy, ngón tay run rẩy mở video.
Trong video, một người phụ nữ mặc quần áo đi đêm, lặng lẽ né tránh bảo vệ, xuất hiện trước phần mộ của Lâm Vũ Tường.
Cuống họng của Thẩm Thất lập tức nhảy vọt lên cổ.
Đây là, đây là...
Thẩm Thất ngẩng mạnh đầu, liếc nhìn Vưu Tâm Nguyệt.
Quả nhiên, sắc mặt Vưu Tâm Nguyệt càng thêm mất tự nhiên.
Thẩm Thất cúi đầu tiếp tục xem video trong điện thoại. Vưu Tâm Nguyệt trong clip không nhìn ảnh và tên trên bia mộ mà tìm một góc khuất bắt đầu đào bới.
Trong video, mỗi một lần vung cuốc của bà, trong tim Thẩm Thất lại đau đớn thêm một phần.
Thẩm Thất nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thậm chí cô không còn can đảm xem tiếp.
Thẩm Thất lắc đầu không ngừng: “Tôi không phải, tôi không phải là kẻ thứ ba!”
“Phải, phải cô hiểu chưa?” Thôi Nguyệt Lam nhìn Thẩm Thất kiên định nói: “Cô biết tôi yêu Hạ Nhật Ninh nhiều thế nào không? Ngay từ lúc còn rất nhỏ tôi đã yêu anh ấy rồi! Cô có biết không hả? Lúc còn nhỏ, anh ấy đã làm rất nhiều chuyện chan chứa yêu thương cùng tôi. Anh ấy bắt bươm bướm cùng tôi, mua cho tôi mấy món đồ chơi thú vị. Cho dù phải chịu vất vả huấn luyện thế nào, anh ấy cũng sẽ chạy tới phòng tôi, chúc tôi ngủ ngon.
Chúng tôi là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư. Tâm nguyện của tôi là khi trưởng thành có thể gả cho anh ấy. Bởi vậy, tôi đã khiến mình trở nên xinh đẹp rạng ngời, chói chang rực rỡ chính vì muốn tặng một tôi tốt đẹp nhất cho Hạ Nhật Ninh!”
“Nhưng mà, nhưng mà đều tại cô! Rõ ràng cô phải gả cho Hạ Nhật Kỳ, vì sao lại biến thành vợ của Hạ Nhật Ninh? Từ khi quen biết cô, Hạ Nhật Ninh liền quên mất tôi! Hoàn toàn vứt tôi ra khỏi đầu. Cô nói đi, vì sao cô không chết! Cô chết rồi, anh ấy sẽ nhìn thấy tôi!”
Hạ Nhật Ninh đập nát một xác chết, lúc này mới có cơ hội nói chuyện: “Thôi Nguyệt Lam, cô nói bậy bạ gì đấy! Lúc đó tôi chỉ mười tuổi, cô mới mấy tuổi thôi. Tôi coi cô như em gái mới yêu thương cô như vậy. Cho dù không có Thẩm Thất, tôi cũng không thể yêu cô!”
“Ha ha ha ha ha ha!” Thôi Nguyệt Lam cười to điên cuồng: “Nghe đi, nghe lời anh ta nói đi! Đàn ông là thứ vô tình vô nghĩa thế đấy! Chỉ vì lúc này không yêu tôi nữa, thế nên, dứt khoát vứt bỏ sạch sẽ đi!”
Hạ Nhật Ninh lập tức giải thích: “Thẩm Thất, anh không như vậy.”
Thẩm Thất giơ tay lên ngắt lời Hạ Nhật Ninh, cô nói: “Đủ rồi, không cần giải thích nữa. Cho dù rốt cuộc anh và Thôi Nguyệt Lam có quan hệ gì cũng chẳng còn quan trọng. Hạ Nhật Ninh, chúng ta thật sự không thể ở bên nhau. Xin lỗi, em không thực hiện điều đã hứa lúc trước với anh. Anh nói rằng cho anh thời gian điều tra rõ ràng chân tướng chuyện xảy ra năm đó. Không cần nữa. Đã không cần nữa rồi. Cho dù mẹ anh thật sự không phải là hung thủ giết chết ba em cũng đâu còn quan trọng. Vào giây phút bà ấy đào mộ phần của ba em lên, tình cảm vợ chồng của chúng ta đã hết.”
“Tiểu Thất, không được.” Hạ Nhật Ninh mặc kệ xác chết ở sau lưng, chầm chậm bước về phía Thẩm Thất: “Không thể như vậy!”
Tiểu Xuân tiếp nhận vị trí của Hạ Nhật Ninh, tiếp tục ngăn lại những con quái vật kia. Cậu nhìn về phía Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đầy lo lắng.
Đáy lòng cậu thở dài một tiếng. Lần này chỉ sợ khó lòng mà vượt qua vết rạn nứt.
“Mọi người đều nói, hôn nhân lần đầu gọi là vợ chồng kết tóc. Tuy rằng chúng ta không cùng cử hành hôn lễ nhưng cũng xem như vợ chồng kết tóc đúng không?” Thẩm Thất rút từ trên eo ra một chiếc gao găm nhỏ, nắm lấy mái tóc dài buộc phía sau đầu. Cô dùng sức vung tay, cắt đứt mái tóc.
“Trả lại anh. Trả hết cho anh.” Thẩm Thất cầm mái tóc vừa cắt xuống, đưa về phía Hạ Nhật Ninh, nước mắt đầm đìa: “Kết tóc đã đứt, vợ chồng chúng ta, từ nay, dứt tình dứt nghĩa.”
Hạ Nhật Ninh nhìn mái tóc dài xinh đẹp kia của Thẩm Thất lúc này lại lởm chởm ngắn dài khác nhau, hắn đau lòng đến không thở nổi.
Trong đôi mắt phượng đã ngập lệ, hắn nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thất, đừng như vậy mà.”
Thẩm Thất lắc đầu không ngừng, nước mắt theo động tác lắc đầu của cô, tuôn rơi như suối.
“Em có thể tha thứ việc bà ấy muốn giết em, nhưng không thể tha thứ việc bà ấy đào mộ ba em. Hạ Nhật Ninh, đây là giới hạn của em!” Thẩm Thất lắc đầu nói: “Đừng tới đây, nếu không em nhảy xuống, táng thân vĩnh viễn ở nơi này.”