Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 387 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Hạ Nhật Ninh nghe Thẩm Thất nói vậy, quả nhiên hắn dừng lại ngay lập tức.



Hai người cách nhau khoảng vài mét, cùng đứng nhìn từ xa.



Rõ ràng gần nhau là vậy mà lại xa cách đến thế.



Gần nhau trong gang tấc mà như ngăn cách cả biển trời có lẽ cũng chính là thế này.



Ngón tay Thẩm Thất thả lỏng, lọn tóc đen tung bay theo gió.



Hạ Nhật Ninh không ngừng buông tay nắm mấy lọn tóc đen kia nhưng sợi tóc lại trượt dọc theo ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua bàn tay hắn. Hạ Nhật Ninh liên tục muốn giữ lấy nhưng rốt cuộc chỉ nắm được không khí trong tay.



Giống như thể hắn đã mất đi tất cả. Hạ Nhật Ninh quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài,



Nghe nói đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, đó là khi chưa đau lòng mà thôi.



Thái độ của Thẩm Thất cũng đã rất dứt khoát rồi.



Không còn khả năng xoay chuyển nữa.



Thật sự không còn khả năng nữa rồi.



Thời điểm xảy ra chuyện lần trước, hắn còn có thể nghĩ tất cả mọi biện pháp, dùng sự chân thành của hắn để cảm động nhà họ Thẩm, chủ động giải thích, cố gắng lấy được sự tha thứ của Thẩm Thất.



Nhưng ngay giờ phút này, hắn nên làm gì đây?



Hắn còn có thể giải thích gì nữa đây?



Hạ Nhật Ninh cảm thấy bản thân rất vô dụng!



Vì sao khi ở bên ngoài, hắn là kẻ oai phong một cõi nhưng khi đối mặt với người nhà và tình thân, hắn lại vụng về tới thế?



“Tâm Nguyệt, em thật quá đáng!” Hạ Quốc Tường vung tay, quát lớn với Vưu Tâm Nguyệt: “Anh không ngờ em lại tùy hứng đến mức này! Em khiến anh quá thất vọng!”



Vưu Tâm Nguyệt cũng không biết nên nói gì: “Em…”



Vưu Tâm Nguyệt cũng rất oan ức.



Tạo thành cục diện như hôm nay chẳng lẽ chỉ là do một mình bà sai sao?



Những kẻ khác chẳng lẽ không có lỗi sao?



Khi bà khơi mào ra chuyện này, bà cũng không biết đó là Lâm Vũ Tường mà.



Phải rồi! Là lỗi của Thôi Nguyệt Lam!



Đều là do cô ta gài bẫy bà, bà mới bị mắc mưu.



Vưu Tâm Nguyệt trợn mắt nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Đều là do cô làm chuyện tốt đó!”



“Không sai, đều là tôi làm!” Thôi Nguyệt Lam cũng không hề chối tội, cô ta cười đến mức trào nước mắt: “Tôi đã bị hủy hoại, tôi cũng chẳng còn tương lai nữa nên tôi muốn kéo thêm Thẩm Thất làm đệm lưng trước khi chết! Đúng vậy, đó chính là ý định của tôi.”




Nhưng Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lại yên đứng tại chỗ, không nói gì cũng không làm gì cả.



Vì muốn sống, Thôi Nguyệt Lam dùng một nửa thân thể, sợ hãi bò lê trên mặt đất, để lại một đường máu sẫm trên mặt đất.



Móng tay từng rất đẹp đẽ của Thôi Nguyệt Lam lại bị tróc ra từng mảng, sắc mặt tái nhợt tới mức quỷ dị vì mất quá nhiều máu.



Ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng kia khiến trông cô ta càng thêm đáng sợ.



“Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh!” Tầm mắt Thôi Nguyệt Lam bắt đầu mơ hồ, cô ta sắp bò không nổi rồi.



Hạ Nhật Ninh đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn cảnh này.



“Em yêu anh như thế, tại sao anh không thể đáp lại em dù chỉ một chút?” Thôi Nguyệt Lam còn đang bò tới một cách chật vật, hoàn toàn không nhìn thấy đám quái vật đang nằm sấp lên người cô ta để gặm cắn.



“Em đã làm sai gì chứ? Em yêu anh cũng là sai sao?” Thôi Nguyệt Lam không ngừng hỏi Hạ Nhật Ninh, dường như cũng đang hỏi chính bản thân mình: “Em cho anh thấy mặt đẹp nhất của mình cũng là làm sai sao? Nếu anh không thương em thì sao khi còn bé lại đối xử tốt với em như thế? Tại sao phải cho em hi vọng rồi lại khiến em tuyệt vọng? Ai cũng nói Thẩm Thất tốt, nói em xấu. Em xấu ở đâu? Cũng vì em yêu anh nên em mới xấu sao?”



Hạ Nhật Ninh đứng tại chỗ, thờ ơ với cô ta.



“Em chưa từng nghĩ yêu một người lại cực khổ như thế!” Thôi Nguyệt Lam vươn tay phải về phía Hạ Nhật Ninh, vì bò lết dưới đất nên trên tay phải của cô cũng không còn chỗ da nào lành lặn.



“Nhưng tới bây giờ, em vẫn chưa từng hối hận vì yêu anh!” Cuối cùng Thôi Nguyệt Lam cũng không bò nổi nữa, ngừng lại tại chỗ, mặc kệ sự sống biến mất từng chút một.



“Nếu như có kiếp sau, nếu như em còn có thể gặp lại anh, anh sẽ yêu em chứ?” Thôi Nguyệt Lam nhìn chằm chằm Hạ Nhật Ninh.



Mắt phượng lạnh lùng của Hạ Nhật Ninh nhìn cô ta một cái, nở một nụ cười lạnh đầy ý trào phúng.



Thôi Nguyệt Lam mở to hai mắt, nước mắt chảy dọc theo vành mắt rơi xuống.



Cô ta không nghe được câu trả lời của Hạ Nhật Ninh.



Có lẽ, Hạ Nhật Ninh cũng sẽ chẳng trả lời.



Vì cô ta đã bị đám xác sống quái vật bao vây, phanh thây, ăn sạch.



Lúc này, nhóm vệ sĩ mới thoát ra khỏi nguy hiểm, lập tức lấy súng cối đã lắp sẵn của Charley bị quẳng bên cạnh, bắn về phía đám xác sống quái vật kia.



Dù chỉ là vài viên pháo nhưng vẫn có lực sát thương rất lớn, khiến đám quái vật kia bị bắn thành đống thịt nát.



Hạ Nhật Ninh hoàn toàn không nhìn tình huống bên kia, xoay người nhìn Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.



Nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Nhật Ninh, trái tim Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt run rẩy.



Bọn họ cảm thấy.



Con trai bọn họ đã thay đổi rồi.



Hạ Nhật Ninh nặng nề quỳ xuống, dập đầu mạnh một cái.



“Nhật Ninh, con đây là…” Trong lòng Hạ Quốc Tường có dự cảm xấu.