Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 388 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Hạ Nhật Ninh bình tĩnh nhìn Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt, sau đó từ từ đứng lên nói: “Đây coi như để báo đáp công ơn sinh thành của hai người. Từ nay về sau hai người đã không còn đứa con trai này nữa rồi.”



Vưu Tâm Nguyệt vừa muốn tiến lên thì Hạ Quốc Tường đã lập tức giữ bà ta lại.



“Nhật Ninh, đừng như vậy mà!” Vưu Tâm Nguyệt thực sự đã hối hận rồi.



Đều là lỗi của bà ta.



Chính bà ta sống chết bức con trai mình phải đi đến con đường này.



“Hai người vẫn còn trẻ, sinh thêm một đứa con trai khác đi. Tiểu Thất đã không còn nữa rồi, tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh nói: “Tôi sẽ đi cùng cô ấy.”



Vưu Tâm Nguyệt sợ hãi nhìn Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, đừng mà! Con chết thì chúng ta phải làm sao đây? Bà nội của con phải làm sao đây?”



Hạ Nhật Ninh nhìn Vưu Tâm Nguyệt đầy trào phúng.



Lúc này bà ta mới nhớ tới bà nội hay sao?



Thật đúng là mỉa mai!



Nhưng mà, không cần nữa rồi.



Hạ Quốc Tường gọi hắn lại: “Nhật Ninh, để xảy ra chuyện như vậy, ba thật sự xin lỗi. Nhưng con cũng không thể xúc động như vậy được. Con là người thừa kế của Hạ gia, là tổng giám đốc của Hạ gia. Nếu con chết thì Hạ gia sẽ sụp đổ đấy.”



“Vậy thì sao?” Hạ Nhật Ninh khẽ nở nụ cười, nước mắt giàn giụa nói: “Một người đã chết như tôi sao phải quan tâm nhiều chuyện như vậy chứ? Tôi đã sớm nói với các người rồi, Tiểu Thất là sinh mạng của tôi, không còn cô ấy thì cũng không còn tôi nữa. Nhưng các người thì sao? Tất cả các người có ai từng quan tâm tới tôi chưa? Ba, năm đó người đã từng khiến ông nội tuyệt vọng. Vậy thì hôm nay, tôi sẽ để cho người nếm thử cảm giác lúc đó của ông nội!”



Nói xong câu đó, Hạ Nhật Ninh liền quay người tiến về phía Thẩm Thất vừa rơi xuống, sau đó nhảy theo không chút do dự.



“Đừng mà!” Khi thấy Hạ Nhật Ninh nhảy xuống, Vưu Tâm Nguyệt kêu lên.



Vậy mà bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai mình nhảy xuống.



Vưu Tâm Nguyệt chạy về phía trước như phát điên, thò tay xuống như muốn tìm Hạ Nhật Ninh.



Nhưng bà ta không tìm được gì hết.



Con trai của bà ta đã tự tử rồi.




“So với cô bé, ta hạnh phúc hơn nhiều. Khi ta vừa biến hình thì đã được Viêm Đế thu làm thuộc hạ, có Viêm Đế dốc lòng dạy bảo, ta mới có hôm nay. Còn cô bé kia vừa mới ra đời mà đã phải chịu nhiều khó khăn trắc trở như vậy rồi. Mà thôi, chúng ta giúp cô bé một chút đi.” Tay Thất tiên tử tạo thành hình hoa sen, nhẹ nhàng bắn ra một giọt máu từ đầu ngón tay, giọt máu ấy lập tức chui vào trong bụng Thẩm Thất.



“Nếu như nàng đã muốn giúp cô gái đó, thì ra sao có thể bỏ mặc được?” Đại Đế khẽ nở nụ cười, cũng bắn một giọt máu của mình cho Thẩm Thất.



Hai giọt máu lập tức biến mất trong cơ thể Thẩm Thất, cùng hòa làm một với hai đứa bé chưa thành hình trong bụng Thẩm Thất.



Thẩm Thất đang nằm dưới nền đất, lông mày khẽ nhíu lại.



“Ồ, cô gái sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi, nàng định làm thế nào?” Đại Đế nhẹ nhàng hỏi: “Nàng muốn thử thách bọn họ như thế nào?”



“Hãy tách bọn họ ra, để xem họ còn có thể tìm thấy nhau một lần nữa hay không.” Thất tiên tử nói: “Hãy để bọn họ quên luôn đối phương đi.”



“Như vậy không quá tàn nhẫn chứ?” Đại Đế nhướn mày nhìn Thất tiên tử.



Đại Đế vừa nghĩ tới việc có một ngày bản thân quên Thất tiên tử, mà đối phương cũng quên mất ngài, thì đã cảm thấy không thể nào chịu được.



“Đúng là hơi tàn nhẫn, nhưng đây là cách tốt nhất để cứu sống bọn họ. Nếu bọn họ vẫn giữ lại những ký ức cũ, thì chỉ sợ không ai có thể sống tiếp được nữa.” Thất tiên tử than thở: “Thiết lập một giới hạn cho họ, chỉ cần khi gặp lại nhau, bọn họ còn có thể yêu nhau một lần nữa, thì giới hạn này sẽ bị tác động, lúc đó ký ức của họ sẽ tự quay trở lại. Nếu thực sự được như vậy, ta sẽ tin là người cũng có thể thắng trời.”



Đại Đế nở nụ cười: “Được, nàng đã quyết định vậy thì cứ làm vậy đi.”



Thất tiên tử ôm Thẩm Thất, quay người gật đầu với Đại Đế rồi di chuyển chân, nhẹ nhàng lướt đi.



Đại Đế nhìn bóng lưng đang rời đi của Thất tiên tử, cười một cách giảo hoạt và vui vẻ rồi cúi đầu nói với Hạ Nhật Ninh vẫn đang hôn mê: “Nhóc con, ta sẽ giúp ngươi một chút, cho ngươi yêu cô ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.”



Đại Đế xoa nhẹ lên trán Hạ Nhật Ninh, nói: “Ngươi sẽ yêu người phụ nữ có cái bớt màu đỏ tươi ở gần cổ. Phải nhớ kỹ, cô ấy chính là người ngươi yêu chân thành, trọn đời không thay đổi.”



Sau khi Đại Đế làm xong chuyện, ngài đưa Hạ Nhật Ninh tiến về phía ngược lại với Thẩm Thất, rồi cũng bay đi.



Không biết mất bao lâu, Hạ Nhật Ninh nghe thấy xung quanh có người không ngừng kêu tên mình: “Nhật Ninh, Nhật Ninh, con tỉnh lại đi! Mẹ biết sai rồi! Mẹ thật sự biết sai rồi! Mẹ sẽ không bao giờ ngăn cản bất kì quyết định nào của con nữa! Mẹ xin con, mẹ van con! Con mau tỉnh lại đi!”



Tình cảnh xung quanh vô cùng lộn xộn và và ầm ĩ.



Hạ Nhật Ninh chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mắt là bầu trời xanh thẳm.



Cùng lúc hắn mở mắt, ở một nơi khác, Thẩm Thất cũng từ từ mở mắt.