Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 396 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
Thẩm Thất cũng cùng với mọi người nhìn sang đó.
Khi Thẩm Thất nhìn thấy người đàn ông toát ra vẻ lạnh lùng, tràn đầy bá khí, liền ngẩn người ra.
Thẩm Thất có cảm giác đã từng ở đâu thấy qua người đàn ông này, nhưng mà trong một giây phút cũng không nhớ được rằng đã gặp khi nào.
Chỉ là khí chất của anh ấy hết sức lạnh giá.
Khiến người ta vừa nhìn là sợ.
Quý phu nhân bên cạnh người chào hỏi Thẩm Thất khi nãy, nói khẽ với Thẩm Thất: “Hạ Tổng lúc trước không phải như vậy. Anh ấy bao giờ cũng cười hi hí, thủ đoạn tuy rằng độc ác, nhưng cũng không hề đuổi cùng giết tận. Nhưng mấy năm trước, không biết xảy ra chuyện gì với người vợ của anh ấy, hai người họ sau khi chia tay trong lặng lẽ, anh ấy liền giống như trở thành một người khác vậy. Thủ đoạn cực kỳ hiểm độc, lũng đoạn một số doanh nghiệp đến cùng không nói, mà còn mở rộng phạm vi thế lực của tập đoàn Hạ Thị tới tỷ lệ 1/10. Vốn là một đàn ông rất hiếu thảo, đột nhiên lại không quan tâm tới ba mẹ nữa. Nghe nói, anh ấy còn mạnh mẽ nuốt chửng một số thế lực của người cha ruột tại Châu Phi.”
Nghe được câu chuyện từ quý phu nhân, Thẩm Thất liền ngớ người ra.
Người đàn ông này, đúng là phức tạp thiệt.
Thì ra người đàn ông này đã từng kết hôn rồi?
Nhưng mà cũng đúng, người phụ nữ nào chịu đựng được người đàn ông có tính khí kỳ quái như vậy?
Hạ Nhật Ninh mới bước vào, nhìn cũng không nhìn những người muốn nịnh nọt, đôi mắt phụng chỉ lạnh lùng lướt qua.
Trong lúc lướt qua Thẩm Thất, đôi mắt phượng ngay tức thì đứng lại.
Rõ ràng chưa từng biết đến Tổng tài của s.a, nhưng không hiểu sao lại nhận định người phụ nữ trước mặt có dung mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng này là người mà anh ấy đang tìm.
Thẩm Thất cảm thấy quái lạ.
Người đàn ông này vừa mới bước chân vào thì nhìn chằm chằm vào mình, ý gì đây?
Tuyên chiến ư?
Ha há, cứ tới đây!
Dù gì s.a nhất định phải đánh lôi đài với tập đoàn Hạ Gia!
Thẩm Thất tỏ vẻ không phục và nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Một nụ cười thoáng hiện trên đôi mắt phụng Hạ Nhật Ninh.
Có ý nghĩa.
Chưa từng có ai dám nhìn anh ấy bằng ánh mắt khiêu khích.
Rất tốt.
“Vậy được, Tiểu thư seven, chúng tôi không làm phiền nữa.” Tiểu Xuân lập tức đổi cách xưng hô: “Tuy rằng có những đôi lời chúng tôi không nên nói. Thế nhưng, chúng tôi cũng muốn thay Tổng tài chúng tôi giải thích một chút. Tổng tài tuy luôn tỏ ra lạnh lùng đối với người khác, nhưng đối với cô thì không bao giờ làm vậy.”
“Á?” Thẩm Thất tỏ ra ngạc nhiên.
“Tôi nói nhiều rồi. Đã làm phiền cô rồi. Xin cáo từ.” Tiểu Xuân cáo từ với Thẩm Thất, kéo theo Tiểu Hạ rời khỏi.
Thẩm Thất nhìn sau lưng hai trợ lý cao cấp đặc biệt, lắc lắc đầu, gương mặt tỏ vẻ không hiểu.
Đợi sau khi Tiểu Xuân và Tiểu Hạ đi xa, có người qua chào hỏi với Thẩm Thất: “Oa, Tiểu thư Seven đúng là có mặt mũi to lớn! Có thể làm cho hai trợ lý cấp cao của tập đoàn Hạ Thị đích thân qua đây chào hỏi!”
Thẩm Thất mặc ngơ ngác: “À, vậy hả?”
Đối phương mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Đương nhiên rồi! Bốn vị trợ lý cao cấp đặc biệt này, đều là người có lời nói có địa vị trong tập đoàn Hạ Thị! Không biết bao nhiêu người đều vắt não nghĩ cách nịnh bợ họ. Nhưng mà ngày thường muốn gặp cũng không gặp được, nói chi đến có thể nói chuyện. Bình thường như là xuất quỷ nhập thần, khó mà tiếp xúc được. Không ngờ họ lại chủ động đích thân tới đây chào hỏi cô, còn dâng tặng cô thức ăn chứ! OMG, Tổng tài chẳng lẽ thưởng thức cô, muốn đề bạt cô chứ?”
Thẩm Thất có chút không biết nói sao.
Sao có thể chứ?
Ánh mắt người đàn ông lúc nãy khi nhìn qua, đâu thoáng hiện ra thưởng thức và đề bạt?
Rõ ràng hiện ra vẻ thách chiến có được không?
Nhưng mà, mình không hề sợ anh ta!
Tuy rằng tính cách anh ta rất tệ, nhưng không ngờ trợ lý anh ta lại tốt đến như vậy chứ!
Vậy mà đoán đúng khẩu vị của mình, lại tặng cho mình đồ ăn chứ.
Ờ? Cảm giác có chút gì đó không đúng ở đây?
Tiểu Hạ lúc nãy sao biết được khẩu vị của mình vậy ta!
Phùng Mạn Luân từ xa đi tới, thấy trên tay Thẩm Thất có một hộp cơm, mắt nhìn chằm chằm, nói với Thẩm Thất: “Hôm nay có thích ứng với bữa tiệc như vậy không? Đều là những nhân tài trẻ trung, các công tử thương hiệu lâu đời chẳng có ai tới hết. Em mới về nước ra mắt, đừng xuất hiện chớp nhoáng quá, nếu không thì sẽ rất dễ đem lại phiền phức.”
Thẩm Thất cười nói: “Anh cũng là công tử thương hiệu lâu dài mà? Anh là công tử của gia tộc đứng đầu tỉnh Nghệ An! Hôm nay rất cám ơn anh, Nhờ có anh mà họ mới khách sáo với em.”
Phùng Mạn Luân cười trừ, đưa tay giúp Thẩm Thất đưa cọng tóc ra khỏi quai hàm: “Chăm sóc em là việc anh nên làm.”
Thẩm Thất nhìn Phùng Mạn Luân cười nói với vẻ mặt tin tưởng: “Quả nhiên vẫn là sư huynh chiếu cố em nhiều nhất.”
Từ xa, Hạ Nhật Ninh không biết làm sao mà mắt cứ nhìn chằm chằm về người Phùng Mạn Luân và Thẩm Thất.
Thấy cử chỉ thân mật của hai người họ, trong lòng anh ấy có chút rất là buồn bực!