Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 40 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Thẩm Thất nhìn thấy từng màn ảnh trên màn hình máy tính dần dần biến mất, sốt ruột hỏi: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”



“Thành công rồi.” Thẩm Lục ngắn gọn trả lời.



“Thành công cái gì?” Thẩm Thất vẫn vô cùng hoang mang.



Thẩm Lục thò tay chỉ vào một cuốn sách trên bàn.



Thẩm Thất nhìn về phía ngón tay đó, thò tay lấy cuốn sách qua, vừa lật nhẹ một cái liền cô liền mở to ra!



sao?



Cô mua cuốn này từ hồi nào vậy!



Không đúng, đây là sách của Triển Bác!



Lúc này Thẩm Thất mới hiểu được lúc nãy anh ấy đã làm gì.



Thẩm Thất lo sợ xông qua, cướp lấy máy tính xách tay, tắt máy ngay lập tức!



Nếu bị những người quản lí của tòa nhà này biết được anh trai đã thâm nhập vào hệ thống an ninh của họ, thì nhất định sẽ bị đuổi cổ khỏi nơi này!



Thẩm Thất khẽ mở miệng nói ngay lập tức: “Anh, không được, không được làm những việc này!”



Thẩm Lục uất ức nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất... hung dữ quá.”



Thẩm Thất nhanh chóng hít một hơi thật sâu, đợi đến khi bình tĩnh lại bèn nói: “Anh, nếu bị phát hiện, thì chúng ta sẽ bị đuổi đi!”



Lúc này Thẩm Lục mới cúi đầu xuống, không dám nói thêm gì nữa.



Thẩm Thất nhìn vào đôi mắt chớp chớp của Thẩm Lục, nhưng trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện khác.



Bây giờ cô đã đồng ý làm nhà tạo mẫu độc quyền cho Hạ Nhật Ninh, nhưng sau này nhất định sẽ phải đi công tác hay gì đó.




Thẩm phu nhân nhíu mày lại, nhìn Thẩm Thất với một ánh mắt chê cười: “Mày cũng chỉ còn có năng lực này mà thôi. Bây giờ mày đã xuất giá rồi, nhưng cũng đừng quên mày mang họ Thẩm, mày làm chị thì phải giúp đỡ cho em gái! Hạ Gia giàu có, một ít tiền rớt ra từ khẽ tay của họ thôi cũng đủ cho Thẩm Gia chúng ta sống sung sướng cả đời rồi. Vả lại em gái mày lại thích trang sức, thì mày hãy mua cho nó đi.”



Thẩm Thất lần này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được nữa.



“Mẹ, con gả đến Hạ Gia và sinh sống ra sao, các người đều nắm rõ hơn ai hết. Chỉ bởi vì Ân Ân không muốn gả nên con mới phải gả qua đây. Hạ Gia có thái độ như thế nào đối với cuộc hôn nhân này, thì các người đều nhìn thấy rất rõ ràng rồi đó. Lúc kết hôn, Hạ Gia chỉ cho con căn biệt thự này mà thôi, ngoài ra không hề cho con thứ gì khác! Nếu các người muốn mua trang sức, thì cũng được thôi, biệt thự này các người cứ lấy đi, sau khi bán được biệt thự thì muốn mua gì thì mua.” Thẩm Thất đặt chìa khoá lên bàn ngay lập tức.



“Đùa à! Căn biệt thự này đâu phải cô đứng tên, đâu thể nào bán đi được?” Thẩm Ân Ân ngước mắt lên: “Ý cô là không muốn mua cho tôi chứ gì? Mẹ~”



Thẩm Ân Ân xoay đầu qua nhìn Thẩm phu nhân: “Trước kia mỗi lần Thẩm Thất lãnh lương đều giao cho mẹ hết, con mặc kệ, con nhất định phải mua bộ trang sức đó!”



Thẩm phu nhân lập tức nhìn về phía Thẩm Thất: “Thẩm Thất, tiền lương tháng này, mày vẫn chưa đưa cho tao phải không?”



Đưa tiền lương ư?



Trước kia cô quá ngốc nghếch, nên mới tin lời của bà, nên mới đem giao nộp hết tất cả tiền lương của mình cho bà!



Bây giờ bà ta còn muốn lấy tiền của cô nữa ư?



Đừng hòng!



“Tôi không có tiền!” Thẩm Thất thẳng thắn trả lời: “Tiền điều trị của anh trai là do tôi mượn tiền mới đóng được, tiền lương trước kia của tôi không phải đều trong tay mẹ sao? Tôi còn có tiền gì được nữa? Bên nhà trai không có lễ vậy, nhà gái không có của hồi môn, tiền lương ít ỏi đó của tôi ngay đến trả nợ cũng không đủ!”



“Không có tiền ư?” Sắc mặt Thẩm Ân Ân chợt thay đổi: “Đó là việc của cô, tôi không màng đến!”



Thẩm Thất cảm thấy cô sắp bị làm cho tức điên lên rồi, cô lấy điện thoại ra, vừa bấm phím điện thoại vừa nói: “Được thôi, nếu như vậy, thì tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho Hạ Gia. Nếu Hạ Gia biết được Thẩm Gia ép thiếu phu nhân của Hạ Gia mượn tiền để mua trang sức thì...”



Quả nhiên, Thẩm phu nhân đã ấn tay của Thẩm Thất xuống.



“Được rồi, làm mình làm mẩy gì nữa?” Thẩm phu nhân lập tức ném một ánh mắt về phía Thẩm Ân Ân, Thẩm Ân Ân mới bực bộc xoay đầu đi chỗ khác, tức giận rời khỏi.



“Ân Ân chỉ đang nói đùa với con thôi, con làm chị thì sao lại không chịu được lời nói đùa như vậy chứ?” Thẩm phu nhân trách móc nói: “Việc nhỏ nhoi như vậy nói cho Hạ Gia biết làm gì chứ? Chúng ta tự giải quyết là được rồi.”