Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 401 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
Thẩm Thất đang nhai thức ăn chợt dừng lại, vẻ mặt không tin nổi: “Cái gì?”
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất ngạc nhiên, hắn không nhịn được càng cười tươi hơn: “Như những gì em nghe được đấy.”
Thẩm Thất vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, chăm chú nhìn Hạ Nhật Ninh: “Hạ tổng, anh nói chuyện giữ lời chứ?”
“Em vẫn nên suy nghĩ xem làm thế nào để khiến cho tôi cảm động đi.” Hạ Nhật Ninh cầm lấy khăn ăn lau miệng đầy tao nhã, nói: “Bây giờ còn một thời gian nữa mới tới lúc sản phẩm mới của em được tuyên bố đưa ra thị trường. Em còn có cơ hội.”
Hạ Nhật Ninh nói xong câu đó thì đứng lên, rời khỏi chỗ.
Tiểu Hạ chờ đúng thời cơ chạy tới, động viên tinh thần cho Thẩm Thất: “Tiểu thư Seven cố gắng lên! Tôi rất coi trọng cô!”
Tiểu Hạ nói xong câu đó cũng chạy mất.
Thẩm Thất nhìn theo bóng lưng của Tiểu Hạ lại không nhịn được mỉm cười.
Cô không nghĩ tới tối nay mình đi ra ngoài ăn khuya còn thể gặp được loại chuyện như vậy.
Làm cho hắn cảm động sao?
Vậy phải cảm động thế nào chứ?
Đây là kiểu ra đề gì vậy hả?
Thẩm Thất thở dài, đứng dậy nói với ông chủ: “Ông chủ, tính tiền.”
Ông chủ cười hì hì nói: “Không cần không cần, có người đã trả tiền rồi.”
Thẩm Thất sửng sốt, trong nháy mắt cô chợt hiểu ra.
Có gì khó hiểu nữa, chẳng phải là Hạ Nhật Ninh đáng ghét kia trả sao?
Chờ sau khi Thẩm Thất rời khỏi đó, ông chủ quán ăn khuya mới xoa cằm nói: “Đây là chiêu mới để tán gái à! Kẻ có tiền đúng là chịu chơi!”
Sau khi Thẩm Thất về phòng, cô nhanh chóng lên giường ngủ.
Một đêm đầy mộng đẹp.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Thẩm Thất quyết định tìm một nhà ở, cứ ở mãi trong khách sạn cũng không phải là chuyện tốt!
Căn nhà của Thẩm Thất ở thành phố Vinh trước đây đã sớm bán mất rồi.
Lúc đó Thẩm Lục lo lắng nơi đó có ký ức không tốt sẽ kích thích đến Thẩm Thất và thai nhi, cho nên anh đã xử lý tất cả những thứ có thể khiến Thẩm Thất nhớ lại, bao gồm cả căn nhà kia.
Thật ra Thẩm Lục làm chuyện này là thừa.
Thứ Thẩm Thất mất đi chính là ký ức của một năm.
Cô căn bản không biết mình đã từng có bất động sản.
Văn Nhất Phi cũng bình tĩnh lại, nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, lần này em về nước có tính toán gì không?”
Thẩm Thất quẫn bách: “Vì sao các người đều hỏi tôi vấn đề này? Tôi vẫn luôn biết rất rõ ràng dự định của mình! Đó chính là mở rộng thương hiệu của tôi, để cho S.A đứng vững ở đây.”
“Chỉ vậy thôi à? Thế thì quá đơn giản!” Văn Nhất Phi lập tức nói: “Nếu Nhật Ninh không để ý tới chuyện này thì để anh! Em nói đi, em muốn mở cửa hàng ở trong khu thương mại hay cửa hàng riêng? Tất cả đều không thành vấn đề! Anh giúp em giải quyết hết!”
Ở phía dưới bàn, Phạm Thành, Phạm Ly đạp Văn Nhất Phi một đạp, lúc này Văn Nhất Phi mới kịp phản ứng.
Chết mình rồi!
Đây là cơ hội tốt nhất để khiến Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh tái hợp một lần nữa mà!
Vừa rồi hắn lắm lời như vậy để làm gì hả!
Tuy nhiên Thẩm Thất lại từ chối rất nhanh: “Không cần làm phiền anh đâu, tôi muốn làm từ từ thôi. Dù sao cũng chỉ là thương hiệu vừa thành lập không lâu, chủ yếu là hàng may đo cao cấp, muốn cạnh tranh cùng với thương hiệu lớn thì quá sức của tôi.”
Văn Nhất Phi quả nhiên rất biết cách dỗ con gái, nói: “Làm sao có thể như vậy được? Cho dù thương hiệu S.A này mới xuất hiện, nhưng anh cũng từng đặt một bộ rồi, ý tưởng thiết kế không tệ. Thật sự rất phù hợp với người Châu Á. Oa, em để người khác kiếm lời chi bằng để người trong nhà được hưởng đi! Sau này, quần áo của anh đều giao cho em làm có được không?”
Thẩm Thất quẫn bách: “Cảm ơn.”
“Còn cả bọn anh nữa!” Phạm Thành, Phạm Ly cười hì hì nói: “Sau này anh sẽ chuyển kích thước tới cho em, trang phục của bọn anh lại phải nhờ em rồi!”
Thẩm Thất ngại ngùng nói: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được?”
Văn Nhất Phi cười trông rất đáng đánh, nói: “Trước đây em thiết kế chiếc cà vạt đầu tiên cho hắn, hắn đã đắc ý suốt cả đêm. Lần này, hắn không giành được lần đầu rồi nhỉ?”
Phạm Thành, Phạm Ly đều mỉm cười.
Năm đó, Hạ Nhật Ninh đã vô cùng đắc ý!
Nghe bọn họ nói chuyện thân thiết như vậy, Thẩm Thất vốn cảm giác không mấy quen thuộc cũng dần dần dung nhập vào trong bầu không khí của mọi người.
Khi Văn Nhất Phi nghe nói Thẩm Thất muốn thuê nhà, hắn trực tiếp gọi điện thoại đi.
Rất nhanh, lại có người đưa chìa khoá tới.
Văn Nhất Phi nói với Thẩm Thất: “Em cứ ở cái nhà này, thích ở tới khi nào thì ở. Em đừng từ chối. Khi Tiểu Nghĩa tới thành Vinh, cô ấy hầu như đều ở đó. Phòng cũng đủ lớn, hai người ở tuyệt đối không thành vấn đề gì.”
Thẩm Thất nghe Văn Nhất Phi nói như vậy thì cũng không tiện từ chối.
Sau khi chào tạm biệt bọn họ, lúc này Thẩm Thất mới gọi điện thoại cho Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cậu biết Văn Nhất Phi sao?”
Lưu Nghĩa ở đầu điện thoại kia im lặng một lát mới kinh sợ kêu lên: “Biết con khỉ! Cậu đã gặp Văn Nhất Phi rồi sao? Hắn có nói gì không?”
Thẩm Thất thở dài.
Bọn họ quả nhiên có quen biết.