Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 403 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Sau đó Thẩm Thất thật thà trả lời: “Chúng tôi muốn đi qua bên kia xem phòng. Văn Nhất Phi nghe nói tôi muốn thuê phòng nên cho tôi mượn một phòng để ở tạm.”



Hạ Nhật Ninh nhíu mày: “Em đang tìm phòng sao?”



Hắn nhớ lại ngày hôm qua cô ở khách sạn nên đương nhiên không có nhà ở đây.



Nhưng Thẩm Thất thà rằng nhận phòng của Văn Nhất Phi cũng không muốn ở cùng với hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu.



Thẩm Thất gật đầu.



“Thôi đi, nhà của Nhất Phi đều ở rất xa, không thuận tiện.” Hạ Nhật Ninh lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho Tiểu Xuân: “Chuẩn bị cho tôi một căn nhà, phải ở gần trang viên Cảnh Hoa một chút.”



Thẩm Thất lập tức nói: “Không cần, không cần phải phiền phức như vậy! Đại khái tôi cũng không ở quá lâu đâu.”



Lúc này Lưu Nghĩa lại nói: “Hạ tổng muốn tặng cậu một căn nhà thì cậu cứ nhận đi. Đây là hắn nợ cậu mà.”



Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đồng thời nhìn về phía Lưu Nghĩa.



Lưu Nghĩa lười giải thích.



Hạ Nhật Ninh lại không lưu tâm.



Thứ nhất, hắn hình như không thấy khó chịu khi tặng cho Thẩm Thất bất kỳ vật đáng tiền nào.



Thứ hai, Văn Nhất Phi theo đuổi Lưu Nghĩa cũng nhiều năm rồi, tương lai mọi người đều sẽ qua lại, Hạ Nhật Ninh cũng không muốn làm mất mặt Lưu Nghĩa.



Thứ ba, quan hệ của Thẩm Thất và Lưu Nghĩa hình như rất tốt. Hắn sẽ không tự cắt đứt đường lui của mình.



Hạ Nhật Ninh nghe vậy gật đầu nói: “Anh sẽ bảo người sang tên lại cho em. Lên xe, anh đưa hai người qua đó.”



Cũng đã nói đến mức này rồi, cô còn có thể từ chối được nữa sao?



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa bất đắc dĩ, lên xe của Hạ Nhật Ninh, tài xế chở bọn họ đến biệt thự bên cạnh trang viên Cảnh Hoa nhanh như chớp.



Trước đây, xung quanh trang viên Cảnh Hoa không có kiến trúc gì nên đặc biệt yên tĩnh.



Hai năm qua đi, có rất nhiều biệt thự mọc lên.



Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly cũng có biệt thự ở gần đây.



Mọi người qua lại cũng thuận tiện.



Biệt thự Hạ Nhật Ninh tặng cho Thẩm Thất chính là một trong những biệt thự này.



Sau khi đến nơi liền thấy Tiểu Xuân đã cười híp mắt đứng ở đó chờ sẵn.



Tiểu Xuân nhìn thấy Thẩm Thất thì lập tức chuyển văn kiện trong tay cho Thẩm Thất: “Tiểu thư Seven, mời ký tên.”




Thẩm Thất dùng bữa dưới hoàn cảnh như vậy thì sao có thể ăn thoải mái được?



Cô thật sự giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than cố gắng ăn hết bữa.



Sau khi giải quyết xong một cách nhanh chóng, Thẩm Thất lập tức kéo theo Lưu Nghĩa chuẩn bị chào từ biệt: “Cảm ơn Hạ tổng đã mời khách. Tôi muốn đi qua xem nhà một chút, chúng tôi từ biệt đi trước! Mặt khác, cám ơn mọi người đã chiếu cố, tôi rất thích bữa cơm này!”



Nghe Thẩm Thất khen ngợi, quản gia và các đầu bếp đều vui mừng.



Quá tốt, khẩu vị của thiếu phu nhân vẫn không thay đổi!



Trông mong nhiều năm như vậy, cuối cùng bọn họ cũng chờ được thiếu phu nhân từng mất tích trở về!



Chẳng qua tổng giám đốc cậu cần phải cố gắng hơn nữa thôi!



Phải sớm chính thức đưa thiếu phu nhân trở về mới được!



Hạ Nhật Ninh nghe thấy Thẩm Thất nói muốn đi tới biệt thự bên kia, hắn gật đầu nói: “Tiểu Xuân, phái chiếc xe đưa hai người họ qua đó. Nếu thấy thiếu gì thì cho bổ sung vào.”



“Vâng, tổng giám đốc.” Tiểu Xuân hài lòng, vui vẻ đi chuẩn bị xe.



Thẩm Thất lại nội thương.



Hóa ra có thể lái xe ra vào à!



Vậy lúc tới đây hắn cần gì phải kéo tay của mình không buông ra chứ hả?



Biệt thự Hạ Nhật Ninh tặng cho Thẩm Thất gồm hai tầng, diện tích cũng rộng tới mấy trăm mét vuông.



Tuy không lớn, nhưng nó rất ấm áp.



So với trang viên Cảnh Hoa, thì bố cục nơi đây nhỏ một chút.



Cho dù là nhỏ nhưng thứ gì cần đều có.



Biệt thự này và trang viên Cảnh Hoa có chung một vườn hoa và khu trồng cây cảnh, cho nên có thể xem biệt thự này như một phần trang viên Cảnh Hoa kéo dài, không bán ra ngoài.



Tiểu Xuân chọn biệt thự này cho Thẩm Thất cũng đã suy nghĩ rất chu đáo.



Lúc hai người không có chuyện gì làm lại cùng nhau đi dạo vườn hoa, thuận tiện bồi dưỡng thêm tình cảm cũng rất tốt.



Thẩm Thất đi tới ghế sô pha ngồi xuống, nói: “Cuối cùng cũng đã ra được khỏi đó! Tiểu Nghĩa, cậu nói xem có kỳ quái không, vì sao mỗi lần tớ đối mặt với Hạ Nhật Ninh kia lại đều có cảm giác rất phức tạp rất kỳ quái? Chúng tớ rõ ràng mới vừa quen nhau mà!”



Trong lòng Lưu Nghĩa thầm nhủ: Mới quen cái đầu cậu ấy! Con của hai người cũng lớn như vậy rồi! Cho dù hai người mất trí nhớ, nhưng ký ức cơ thể vẫn còn! Thật đúng là phục hai người! Từng thấy mất trí nhớ nhưng chưa từng thấy ai lại cùng nhau mất trí nhớ! Các người muốn hành hạ đám người đứng xem như chúng tôi tới khi nào đây?



Đương nhiên Lưu Nghĩa sẽ không nói những lời này ra khỏi miệng, cô khẽ ho khan một tiếng, nói: “Chắc do duyên phận đó!”