Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 404 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Duyên phận của em gái anh ấy!



Bà muốn lật bàn quá!



Một đám người hỏa nhãn kim tinh vây xem xung quanh đều đang diễn kịch cùng mấy người đấy!



Mấy người không mệt nhưng chúng tôi mệt lắm!



Nhìn chúng tôi như thể chị em cãi nhau vậy, tôi đã nhịn lắm rồi!



Một lúc sau, Tiểu Xuân dẫn theo người mang tới một đống đồ.



Ngoại trừ những vật dụng hàng ngày ra, còn mang đến cả quần áo và mỹ phẩm nữa.



Gương mặt của Lưu Nghĩa rất bình tĩnh.



Gương mặt của Thẩm Thất thì sợ hãi.



Trong mắt Lưu Nghĩa, chẳng phải chuyện chồng tặng quà cho vợ này rất đỗi bình thường ư?



Còn trong mắt của Thẩm Thất, trời ạ, chỉ tặng một ngôi nhà đã rất đáng sợ rồi, chẳng nhẽ tặng cả quần áo và mỹ phẩm à? Trên thế giới này vẫn còn chuyện tốt đẹp như thế ư? Nói dễ nghe một chút có lẽ đây là cạnh tranh nhỉ? Tặng đủ thứ thế này thì còn cạnh tranh gì nữa chứ?



Tiểu Xuân đưa đồ đến rồi sắp xếp thành từng loại riêng biệt sau đó mới đứng dậy rời đi.



Đóng cửa lại, Thẩm Thất ôm lấy gối ôm, cô lo lắng nhìn Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cậu nói xem có phải anh ấy có ý xấu không?”



Lưu Nghĩa tùy tiện dựa người vào sô pha, cô cầm điều khiển từ xa để chọn kênh: “Cậu cảm thấy anh ta ham muốn thứ gì trên người cậu?”



Thẩm Thất cúi đầu nhìn chính mình.



Hình như không có thật.



Nói về nhan sắc thì Hạ Nhật Ninh còn hơn Thẩm Thất mấy cái Thái Bình Dương.



Nói về thân phận thì hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim, còn cô đã là mẹ của hai đứa con rồi.



Nghĩ vậy, Thẩm Thất chợt cảm thấy an tâm.



Có lẽ Hạ Nhật Ninh quả thật là một người tốt.



Là người bên ngoài đã hiểu lầm hắn sao?



Ừm, chắc như vậy nhỉ?



Lưu Nghĩa ngáp một cái rồi nói: “Tớ hơi buồn ngủ rồi, tớ vào phòng ngủ một lát. Đánh xong trận đêm qua, sư phụ đã dẫn mấy đứa bọn tớ đi ăn mừng, chơi bời suốt cả một đêm.”



Thẩm Thất lập tức trả lời: “Sao cậu không nói sớm! Bây giờ đã xế chiều rồi! Cậu mau đi ngủ đi! Chờ lát nữa tớ nấu cơm xong thì tớ sẽ gọi cậu dậy ăn.”



Lưu Nghĩa gật đầu, sau đó ôm Thẩm Thất một cái rồi nói: “Cậu yên tâm đi, mấy ngày này tớ sẽ ở bên cậu, chờ S.A[footnoteRef:1] của cậu đứng vững ở nơi này thì tớ cũng được thơm lây!”



Thẩm Thất cười trả lời: “Được, đến lúc đó tớ sẽ cho cậu làm một nhà thiết kế lớn, ngày nào cũng đến chỗ tớ làm việc!”



“Thôi cậu tha cho tớ đi!” Lưu Nghĩa rên lên một tiếng: “Nếu như mẹ tớ biết thì chắc chắn ngày nào mẹ tớ cũng sẽ ép tớ làm nhà thiết kế mất! Tớ đi ngủ đây. Cậu cũng nghỉ ngơi một sớm đi. Trước tiên phải xã giao, mở rộng mối quan hệ ở đây mới được. Dĩ nhiên rồi, đối với cậu thì đây chính là một chuyện cực kỳ đơn giản. Chỉ cần cậu có mặt thì không biết có bao nhiêu người tranh nhau giúp cậu tháo gỡ cục diện đấy.”



Phần sau câu đó bị Lưu Nghĩa nói rất mơ hồ nên Thẩm Thất không nghe rõ.




Hắn cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể đã nóng đến nỗi sắp nổ tung rồi!



Người phụ nữu này làm sao thế?



Không phải lúc nãy muốn tách khỏi rồi à?



Sao tự dưng lại sát lại nữa vậy?



Ông đây là một người đàn ông bình thường đấy!



Đúng lúc đó, một hình ảnh tương tự lóe lên trong đầu Hạ Nhật Ninh.



Hình như hắn đã tiếp xúc thân mật với một người phụ nữ như thế này một lần rồi!



Hình ảnh đó hiện lên quá nhanh, hắn muốn bắt lấy khuôn mặt của người phụ nữa kia nhưng không kịp!



Chết tiệt!



Người phụ nữ này lại dính sát vào người hắn như vậy, làm sao có thể không phản ứng gì được chứ?



Nhưng, sao trong lòng lại có một sự vui mừng nho nhỏ rất mơ hồ chứ?



Chẳng những không ghét bỏ mà ngược lại còn rất chờ mong?



Đây là tâm trạng gì chứ?



Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cứ đứng trong suối nước nóng như thế, đứng giữa trời nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.



Cuối cùng Hạ Nhật Ninh không nhịn được nữa mà thở dài một tiếng: “Tiểu thư Seven, cô định đu trên người tôi thế này mãi à?”



Thẩm Thất đỏ mặt, cô thấp giọng trả lời: “Tôi cũng không muốn thế đâu. Nhưng nếu tôi rời khỏi anh thì chẳng phải mọi thứ sẽ lộ ra hết cả ư?”



Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng: “Cho dù cô không phơi bày hết ra, nhưng quần áo của cô và tôi đều ướt đẫm rồi, cô cảm thấy chuyện này có gì khác so với phơi ra hết không?”



Lúc này Thẩm Thất mới cúi đầu nhìn xuống, cô liếc mắt một cái là có thể thấy đường cong và cơ bắp khỏe mạnh của Hạ Nhật Ninh được giấu sau lớp áo ướt nhẹp, và cả sự hung dữ không thể xem thường đó nữa.



Mặc dù Thẩm Thất đã sinh hai đứa con, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt cô cũng sắp phụt máu mũi rồi!



Dáng người của hắn quả thực quá chuẩn!



Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh bằng vẻ mặt tội nghiệp: “Chúng ta phải làm sao đây?”



Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, hắn cứ ôm Thẩm Thất lên bờ như vậy, hắn cầm quần áo khoác lên người Thẩm Thất rồi nói: “Đến trang viên Cảnh Hoa nhé. Thời tiết mùa này rất lạnh, cứ chơi đùa thế này cẩn thận cảm lạnh đấy. Ở trang viên Cảnh Hoa có bác sĩ và y tá riêng đấy.”



Thẩm Thất cảm thấy rất khó xử, cô không biết nên trả thế nào.



Khóe miệng Hạ Nhật Ninh lại càng cong lên: “Hơn nữa, hình như cô không mang cả giày.”



Thẩm Thất hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống cho xong!



Quá mất mặt!



Hạ Nhật Ninh lại bế Thẩm Thất lên, hắn quay người đi về phía trang viên Cảnh Hoa.